Tiểu cô nương câm điếc lấy ra một nén hương an thần, thắp lên ở bên tai Diệp Ninh.
Như thế khiến cho hắn ngủ sâu hơn.
Bất luận bên ngoài có động tĩnh lớn như thế nào, đều sẽ không kinh động đến hắn.
“Từ trước đến giờ vẫn luôn là ngươi bảo vệ ta.”
“Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi rồi!”
“Ngủ đi, khi tỉnh dậy, lại là một ngày mới!”
Tiểu cô nương câm điếc lấy kiếm phù Diệp Ninh đưa cho nàng, nhét lại vào trong túi của Diệp Ninh, sau đó nàng đi ra ngoài.
Nàng đứng ở trước cửa, dung nhập thành một khối với bóng tối.
Nếu như có có người từng gặp nàng nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn kinh thất sắc.
Bởi vì tiểu cô nương câm điếc không hề biểu hiện ra bất kỳ vẻ nhút nhát, nhát gan như thường ngày.
Nàng càng giống như một sát thủ hơn.
Trên người toát ra một cỗ ý lạnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
“Tay của ngươi, phải viết ra bài thơ đẹp nhất thiên hạ, loại gϊếŧ người này, sẽ làm bẩn bàn tay của ngươi, vậy thì hãy để ta là cho ngươi đi!”
Tiểu cô nương câm điếc lẩm bẩm một mình.
Nửa canh giờ sau.
Một cỗ sát khí nhỏ bé, từ bên ngoài cửa truyền vào.
Đến rồi!
Đôi mắt của tiểu cô nương câm điếc lạnh lùng…
Nguy hiểm đang đến gần. Tiểu cô nương câm điếc đứng canh ở cửa, giống như một bóng người mỏng manh, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Nhưng trong đôi mắt của nàng, lại vẫn luôn nhìn chằm chằm một phương hướng.
Một âm thanh sột soạt truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829190/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.