Xin hỏi ta nên làm thế nào đây? Hắn đầy hằn học nhìn về phía Thái Hướng Cao. “Ngươi đã sớm biết thân phận của bọn họ đúng không!?” Diệp Ninh tinh tường phát hiện ra điểm mù. Đồ đáng chết Thái Hướng Cao này, rõ ràng ngươi cái gì cũng biết, thế mà lại không nói với ta. “Đúng thế, vốn dĩ ta muốn nói với Diệp huynh, nhung mà mấy lần ta định mở miệng, huynh đều không nghe.” Thái Hướng Cao nói. Diệp Ninh nhớ lại. Đúng là có chuyện như thế. Nhưng lúc đó hắn cho rằng Thái Hướng Cao là muôn ngăn cản hắn đi tìm đường chết. Ai đây… Hắn tự bế rồi. Hợp lại đây còn là lỗi của ta rồi? Không đúng! Đây không phải là lỗi của ta. Ba người các ngươi lợi hại, là chuyện của các ngươi. Vì sao các ngươi lại muốn hại ta? “Vì sao các ngươi lại cứu ta?” Diệp Ninh hỏi. Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, đều là tia máu. Đây là bị tức giận. Nhưng dưới cái nhìn của ba người, lại tự động hiểu thành cảm động.
“Không cần cảm động, Diệp đại nhân, ngài đáng để khiến ta làm như thế.” Ngụy Văn Thông hít một hơi thân sâu, chắp tay nói. “Sau khi được điều nhiệm đến Viện giám sát, ta cảm thấy cuộc đời ảm đạm không có ánh sáng, quốc gia này cũng không thể nào cứu được nữa, vì thế đã từ bỏ bản thân, cả ngày uống rượu tiêu sầu.” “Lúc đó, ta giống như một cái xác không hồn biết đi vậy.” “Cho đến khi ngài đến đây, ngài nói với ta, kẻ yếu vung đao với kẻ yếu, người mạnh vung đao với kẻ mạnh; ngài nói với ta, cho dù thế giới đen tối, cũng không cần chờ đợi ngọn đuốc, nếu như có thể, tự bản thân cũng có thể trở thành ngọn đuốc; ngài dùng hành động lời nói của bản thân, truyền đạt cho chúng ta một đạo lý, đó chính là Pháp luật thành công nhất, không phải là được khắc trên bia đá, viết trên sách vở, mà là được khắc sâu trong tim mỗi một người.” “Là ngài làm thức tỉnh ta, khiến cho ta tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân mình, Diệp đại nhân, điều này đối với ta mà nói, là ân tái tạo!” Ngụy Văn Thông rất biết ơn. Một người hán tử vạm vỡ như thế, nhưng lại dứt khoát quỳ xuống, bộp bộp dập đầu ba lần. Hắn vô cùng cảm kích Diệp Ninh, nếu như không có Diệp Ninh, hắn chém xuống một đao đó, vậy thì chính là thật sự không có con đường quay đầu nữa. Diệp Ninh: “…” Hắn muốn tát vào miệng mình một cái. Để cho miệng ngươi tung bay này, mẹ nó để cho miệng ngươi tung bay này. “Còn có ta!” Ngưu Tiến Hỉ quỳ xuống. “Học văn võ nghệ, bán cho gia đình Hoàng đế, ta học võ từ nhỏ, lại tòng quân khi còn trẻ, nhưng ta phát hiện, quân đội không hề tinh thuần.” “Ta lập được đại công, thứ chờ đợi ta không phải là thăng quan tấn tước, mà lại là điều chuyển đến Viện giám sát, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, linh hồn của ta tan thành mây khói.” “Ta thường nghĩ một vấn đề, quá khứ ta mạo nguy hiểm tính mạng đi chém giết, rốt cuộc là vì cái gì?” “Vì những quan lão gia bụng béo kia sao? Vì những tướng quân uống máu quân sĩ, ăn rỗng quân lương? Hay là vì hôn quân ngồi ở trên long ỷ, không màng đến thế sự?” “Ta rất tuyệt vọng, ta không biết ý nghĩa tồn tại của bản thân, ta rơi vào tình trạng hoang mang vô tận.” “Cho đến khi gặp được đại nhân!” Hắn nói đến vô cùng chân thành, nước mắt giàn dụa. Diệp Ninh cũng muốn khóc rồi.
Không phải bị cảm động, mà là hối hận. “Ta lại làm gì rồi?” Không phải, các ngươi người nào cũng mở miệng ra bởi vì ta, đây là đang ném nồi lên đầu ta sao? Lẽ nào là tự ta đâm sau lưng ta sao? “Không sai, là Diệp đại nhân khiến cho ta biết, thế gian này không chỉ có bóng tối, còn có ánh sáng!” “Ta chiến đấu, từ trước đến giờ không phải là vì người khác, càng không phải là vì công danh lợi lộc, mà là bởi vì sự kiên trì trong lòng ta, vì công bằng chính nghĩa của thế gian!” “Bắt đầu từ hôm nay về sau, ta chỉ muốn đi theo đại nhân, đi thực hiện chính nghĩa và công bằng, ta sẽ coi việc gia nhập Viện giám sát là vinh hạnh!” Mỗi một chữ Ngưu Tiến Hỉ đều nói to. Giống như là nói một lời thế. Điều này khiến cho Diệp Ninh nghe đến huyết áp tăng vọt. Hay lắm, hai người đáng chết các ngươi giết người còn muốn đâm vào lòng! Cuối cùng, người khác đều tê liệt rồi. Nhìn về phía lão đầu kỳ quái. “Còn ngươi thì sao?” Yêu ma quỷ quái cái gì, bây giờ cứ nhảy ra. Cho ta một đòn dứt khoát đi! Đâm sau lưng đã khiến cho Diệp Ninh tê dại rồi. Nhưng mà tâm tính tình lão đầu kỳ quái là thật sự kỳ quái. “Ta vốn dĩ là tiểu tốt vô danh, không có tên tuổi gì cả, đối với quốc gia mà nói, càng là không có gì cống hiến… Ta ra tay, chỉ là không muốn đại nhân có chuyện, bảo vệ sự an toàn của đại nhân mà thôi.” Hắn không nói nhiều lời. Chỉ là một câu này, đã không cần nhiều lời nữa. Diệp Ninh: “…” Trong lòng hắn chỉ có một câu MMP, không biết có nên nói hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]