Xin hỏi ta nên làm thế nào đây?
Hắn đầy hằn học nhìn về phía Thái Hướng Cao.
“Ngươi đã sớm biết thân phận của bọn họ đúng không!?”
Diệp Ninh tinh tường phát hiện ra điểm mù.
Đồ đáng chết Thái Hướng Cao này, rõ ràng ngươi cái gì cũng biết, thế mà lại không nói với ta.
“Đúng thế, vốn dĩ ta muốn nói với Diệp huynh, nhung mà mấy lần ta định mở miệng, huynh đều không nghe.”
Thái Hướng Cao nói.
Diệp Ninh nhớ lại.
Đúng là có chuyện như thế.
Nhưng lúc đó hắn cho rằng Thái Hướng Cao là muôn ngăn cản hắn đi tìm đường chết.
Ai đây…
Hắn tự bế rồi.
Hợp lại đây còn là lỗi của ta rồi?
Không đúng!
Đây không phải là lỗi của ta.
Ba người các ngươi lợi hại, là chuyện của các ngươi.
Vì sao các ngươi lại muốn hại ta?
“Vì sao các ngươi lại cứu ta?”
Diệp Ninh hỏi.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, đều là tia máu.
Đây là bị tức giận.
Nhưng dưới cái nhìn của ba người, lại tự động hiểu thành cảm động.
“Không cần cảm động, Diệp đại nhân, ngài đáng để khiến ta làm như thế.”
Ngụy Văn Thông hít một hơi thân sâu, chắp tay nói.
“Sau khi được điều nhiệm đến Viện giám sát, ta cảm thấy cuộc đời ảm đạm không có ánh sáng, quốc gia này cũng không thể nào cứu được nữa, vì thế đã từ bỏ bản thân, cả ngày uống rượu tiêu sầu.”
“Lúc đó, ta giống như một cái xác không hồn biết đi vậy.”
“Cho đến khi ngài đến đây, ngài nói với ta, kẻ yếu vung đao với kẻ yếu, người mạnh vung đao với kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829173/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.