Ngụy Văn Thông đại chiến với thiết thi, bay có chút xa rồi, trong thời gian ngắn cũng không quay về được.
Ừm, rất tốt, tuyệt vời!
Lần này, không có người nào có thể đâm sau lưng ta nữa đi?
Diệp Ninh để đảm bảo mọi thứ ổn thả, thậm chí còn chủ động bước về phía con sói khổng lồ.
Sau đó…
Hắn nghe thấy một tiếng thở dài.
“Kiếm phong cũng đã mười năm rồi, cuối cùng vẫn phải ra tay, cũng được, cũng được!”
Chỉ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của lão đầu kỳ quái đó.
Hắn từ từ mở chiếc hộp đen mà mình mang theo.
Chính vào khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, một đạo tia sáng màu xanh bùng nổ bật ra.
Giống như là đã bị kìm nén đã lâu, nhìn như thế nào cũng đều có một hương vị không kịp chờ dợi.
Oanh!
Đây là… phi kiếm!
Đừng nói là người ngoài, cho dù là người của Viện giám sát, khi nhìn thấy lão đầu kỳ quái tung phi kiếm ra, đều là cả mặt kinh nghi. Ai cũng không nói rõ được lão đầu kỳ quái đến Viện giám sát từ lúc nào, dù sao khi bọn họ đến, lão đầu kỳ quái đã ở đó rồi.
Viện giám sát người đến người đi, có người mới đến, cũng có người rời đi.
Người mới đến đều là bị chèn ép.
Người rời đi phần nhiều đều là tuyệt vọng với quan trường, phẫn nộ với công việc của mình mà từ bỏ, treo ấn rời đi.
Nhưng không cần biết là người đến người đi, lão đầu kỳ quái vẫn luôn ở đó.
Lúc nào bên người hắn cũng mang theo cái hộp đen, từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829171/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.