“Diệp Ninh, ngươi đáng chết!”
Cảm động và suy nghĩ của người khác, đổi lấy là sự phẫn nộ trước nay chưa từng có của Uy Vũ Hầu.
Hắn hận!
Bài thơ này xuất hiện, hắn xem như hoàn toàn hủy rồi.
Lúc trước nói rồi, một bài thơ hay, mị lực là vô tận, theo thời gian trôi qua, không chỉ không có mất đi ánh hào quang, ngược lại sẽ càng thêm chói mắt.
Bài thơ ông lão bán than là một bài thơ hay sao?
Nhìn từ góc độ từ ngữ trau chốt hoa lệ, đương nhiên không phải.
Nhưng thơ từ trau chốt từ ngữ hoa lệ là cho người đọc sách đọc, mà ông lão bán than là viết cho bách tính khổ cực.
Dùng từ đơn giản, chất phác, để cho bách tính bình thương nghe là có thể đồng cảm sâu sắc.
Bài thơ này nhất định sẽ lưu truyền trong dân chúng.
Thiên cổ lưu danh.
Giai thoại vạn thế!
Một một câu chuyện thiên cổ lưu danh, vẫn luôn có một nhân vật phản diện như thế.
Mà không hề nghi ngờ gì, người này chính là Uy Vũ Hầu hắn!
Hắn không sợ người khác thóa mạ hắn.
Nhưng cũng không đại biểu, hắn muốn để tiếng xấu lưu danh muôn đời.
Nhất thời chịu mắng, cùng với tiếng xấu lưu danh muôn đời, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau
Nhưng mà bài thơ này của Diệp Ninh, lại là gắt gao dính hắn lên trên cây cột sỉ nhục này.
Bút của văn nhân, so với đao còn sắc bén hơn!
Uy Vũ hầu nổi giận, hắn sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Diệp Ninh.
“Ngươi đáng chết!”
Uy Vũ Hầu rất hối hận. Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829165/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.