Chương trước
Chương sau
“Vậy thì đại nhân, ngài đã trải qua những cái gì đây?”
Thái Hướng Cao hỏi.
Bản năng nói cho hắn, có lẽ lão đầu kỳ quái này cũng có quá khứ bất phàm.
“Ta không có công tích gì, ta chỉ là một người bình thường mà thôi, cần gì phải hỏi ta.”
Lão đầu kỳ quái cười tự giễu một tiếng.
Bàn tay đang cầm hộp đen vô thức dùng sức nắm chặt.
Thái Hướng Cao không hỏi được cái gì.
Hắn tạm thời từ bỏ.
Bởi vì hắn cảm thấy, những phát hiện này rất quan trọng, hẳn là phải bẩm báo với Diệp Ninh.
Thế là hắn đi lên đầu, nhẹ giọng nói.
“Diệp huynh, ta có chuyện muốn nói.”
Lúc này tâm tình của Thái Hướng Cao rất kích động.
Bởi vì hắn phát hiện, đám người bọn họ đi phủ Uy Vũ Hầu, dường như cũng không phải là chịu chết.
Ngụy Văn Thông, đã từng là thần bổ đứng đầu Giang Nam, thiên tài võ đạo!
Ngưu Tiến Hỉ, biên quân một đấu một vạn, lão tướng sa trường từng lập được chiến công để đời!
Còn có một lão đầu kỳ quái.
Mặc dù hắn nói bản thân là người bình thường.
Nhưng Thái Hướng Cao không tin.
Trực giác nói cho hắn, lão đầu kỳ quái nhất định cũng không phải nhân vật tầm thường.
Có vẻ như đội hình của phe mình đối mặt với phủ Uy Vũ Hầu, cũng không thể xem như là đơn thuần đi tặng mạng!
Đây là một tin tức tốt.
Ai có thể ngờ được, bên trong Viện giám sát bị lãng quên này, lại còn có mấy nhân vật như thế?
Hắn cảm thấy mình cần nói tin tức này cho Diệp Ninh biết, để hắn cũng vui vẻ một chút.
Nhưng mà Diệp Ninh lại không muốn nghe.
“Có lời gì để sau hãy nói.”
Diệp Ninh khoát tay áo.
Trong suy nghĩ của hắn, Thái Hướng Cao nhất định là muốn khuyên hắn quay đầu.
Nói đùa cái gì vậy?

Ta đã đi đến nước này rồi, ngươi còn muốn bảo ta quay đầu?
Không nghe không nghe, niệm kinh.
Lúc trước ta tìm đường chết, đã xuất hiện quá nhiều việc ngoài ý muốn, ta tuyệt đối không muốn gây thêm rắc rối nữa.
Diệp Ninh rất kiên định.
Kiên định đến mức Thái Hướng Cao cũng phiền muộn.
Mấy lần muốn nói chuyện, nhưng đều bị Diệp Ninh từ chối.
Hắn chỉ có thể lui ra.
“Bỏ đi bỏ đi, không quan trọng, dù sao sớm hay muộn Diệp Ninh cũng sẽ biết những chuyện này.”
Thái Hướng Cao tự nói trong lòng.

Từ đầu đến cuối Cơ Minh Nguyệt đều rất chú ý đến Diệp Ninh.
Cho nên thời điểm Diệp Ninh dẫn theo người của Viện giám sát rêu rao gây sự chú ý khắp nơi, tin tức đã truyền vào trong cung.
“Bệ hạ, Diệp đại nhân dẫn theo người của Viện giám sát, hình như có hành động!”
Thái giám truyền tin không phải ai khác, mà chính là Lưu Cẩn.
“Có hành động?”
Cơ Minh Nguyệt bỏ tấu chương ở trong tay xuống.
Một hồi nghi hoặc xuất hiện trên mặt của nàng.
Hắn có thể có hành động gì.
Đều đã điều hắn đến Viện giám sát là nơi kỳ quái đến chim cũng không thèm thả phân kia rồi, lẽ nào hắn còn có thể lật lên sóng gió?
Cơ Minh Nguyệt cảm thấy rất không có khả năng, Viện giám sát đã sớm hoang phế từ lâu, căn bản không có khả năng làm ra được chuyện gì.
Cho nên nàng cũng không căng thẳng, đợi sau khi đọc hết tấu chương, mới thoải mái nhàn nhã lấy ra một chiếc gương.
“Hắn đã đến đâu rồi?”
Cơ Minh Nguyệt hỏi.
“Có lẽ là đường Thái Bình.”
Lưu Cẩn trả lời.
Cơ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, bàn tay lướt một vòng.
Trong gương xuất hiện rõ một hình tượng.
Giống như là phát sóng trực tiếp vậy, đầu tiên là một đám người vây xem, tiếp đó là nhà cửa ven đường, sau đó mới là đoàn người Diệp Ninh.

Diệp Ninh cả người áo trắng, chỉ đội mũ quan, chói mắt như thế.
Cơ Minh Nguyệt liếc mắt đã nhìn thấy.
“Hắn đây là mặc trang phục gì vậy?”
Cơ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Ừm, lúc này nàng vẫn thấy rất nhẹ nhàng.
Nàng duỗi duỗi tay, Lưu Cẩn rất có nhãn lực dâng đĩa đựng trái cây lên.
Cơ Minh Nguyệt ngắt một quả nho tươi mát, bỏ vào trong miệng, hờ hững hỏi.
“Con đường này thông đến nơi nào?”
Lưu Cẩn nghĩ nghĩ, trả lời.
“Người ở trên đường Thái Bình, phần lớn là nhóm huân quý.”
Huân quý?
Cái gì là huân quý?
Như thân vương, quốc công, những người có tước vị như tước hầu, tước bá, chính là huân quý.
Động tác Cơ Minh Nguyệt nuốt nho dừng lại, chân mày nhíu lại.
“Vậy hắn đến nơi này làm cái gì?”
Dường như nàng ý thức được tình huống có chút không đúng.
Lưu Cẩn cười khổ, hắn không có cách nào đưa ra được đáp án, chỉ có thể nhìn trộm tấm gương, trong lòng cầu nguyện cho Diệp Ninh.
“Diệp đại nhân của ta ơi, chắc không phải lúc này ngài là lại muốn làm ra chuyện lớn gì đó chứ? Không thể nào, không thể nào, không thể nào…”
Ngay vào lúc hai người nhìn chăm chú.
Đoàn người Diệp Ninh dừng chân.
Bọn họ dừng lại ở trước một tòa nhà xa hoa.
“Phủ Uy Vũ hầu!”
Cơ Minh Nguyệt nhìn thấy tấm biển của tòa nhà.
Nội tâm của nàng bất an, lập tức bùng nổ.
Nàng mạnh mẽ đứng lên.
“Hắn tìm Uy Vũ Hầu làm cái gì?”
Uy Vũ Hầu!
Ở trong lòng Cơ Minh Nguyệt là người có tội ác tày trời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.