Chương trước
Chương sau
Ngưu Tiến Hỉ sinh ra ở cùng biên cương, trời sinh đã có sức mạnh to lớn, là một nguyên liệu tốt để làm lính.
Cho nên, được tướng quân coi trọng, tuyển hắn vào biên quan.
Tòng quân mười năm, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Trong quân đội có danh tiếng một đấu một vạn.
Đại khái lúc Thái Hướng Cao mười hai tuổi, Ngưu Tiến Hỉ làm ra một chuyện lớn, vì thế nổi tiếng thiên hạ.
Lập tức lấy được công danh tướng quân.
Chuyện lớn hắn làm, đương nhiên có liên quan đến chiến tranh.
Một năm kia, “Yêu Man” nhập quan, trắng trợn cướp giật, giết chóc.
Dẫn đến các nơi ở biên cảnh tổn thất nặng nề, thây phơi khắp đồng.
Ngưu Tiến Hỉ nhìn thấy đủ loại thảm trạng, tức giận đến muốn rách cả mí mắt, suất lĩnh năm ngàn thiết kỵ dưới trướng, một đường vượt qua thảo nguyên, núi cao, đất tuyết, giết đến Kim Trướng của Yêu Man.
Đồng thời một lần hành động công phá Kim Trướng, bắt quý tộc lớn bé của “bộ Hoàng Sơn”, thậm chí là tộc trưởng làm tù binh.
Sau khi đắc thắng trở về, khiến cho cả thế gian chấn kinh.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Đại Chu thắng trận với ngoại địch trong vòng mấy trăm năm nay.
Hơn nữa rất khó tưởng tượng được Ngưu Tiến Hỉ đã làm thế nào để hoàn thành được loại hành động vĩ đại này, tuyến đường hành quân của hắn, tràn ngập hung hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ có khả năng toàn quân bị diệt.
Nhưng mà hắn đã thuận lợi dẫn binh đến Kim Trướng của Yêu Man, lập được công lao to lớn bằng trời này!
Lão bách tính nhao nhao lan truyền tên của Ngưu Tiến Hỉ, có rất nhiều kẻ sĩ có chí khí coi hắn là thần tượng, văn nhân làm thơ cho hắn, quân nhân muốn dấn thân làm thuộc hạ dưới trướng hắn.
Hắn đương nhiên trở thành danh tướng đương đại.
Nhưng có điểm giống với Ngụy Văn Thông chính là, sau khi hắn đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, cũng mai danh ẩn tích.
Con người là dễ quên.
Mấy năm trôi qua, đã quên hắn.
Cho đến bây giờ, nhắc đến Ngưu Tiến Hỉ, có ai còn có thể nói ra được hắn là ai?

Nếu không phải Thái Hướng Cao nghe nhiều biết rộng, sợ rằng cũng không nhớ nổi được.
“Không sai, chính là bọn họ.”
Lão đầu kỳ quái cười khặc khặc một tiếng, trực tiếp thừa nhận.
“Thật sự là hai vị anh hùng đó?”
Thái Hướng Cao khó có thể tin.
Ngụy Văn Thông, thần bổ đứng đầu Giang nam, liên tiếp phá bảy án lớn!
Ngưu Tiến Hỉ, biên quân một đấu một vạn, lật đổ Hoàng Long, lập ra công lao kỳ diệu cho thiên hạ!
Hai nhân vật này, tại sao lại như thế này?
Điều này hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của Thái Hướng Cao.
Chỉ có thể nói là chênh lệch quá lớn.
“Không phải bọn họ, còn có thể là cái gì?” Lão đầu kỳ quái thở dài một hơi, trong mắt lộ ra thần sắc nhớ lại quá khứ: “Ha ha, thần bổ đứng đầu Giang Nam, biên quân một đấu một vạn… Những danh hiệu này, sợ rằng chính bọn họ cũng đã quên rồi đi.”
Thái Hướng Cao nuốt bước bọt, có chút đau lòng hỏi.
“Tại sao bọn họ lại biến thành như thế này?”
Hắn có một loại cảm giác thần tượng hồi nhỏ bị phá diệt.
“Tại sao lại biến thành như thế này?”
Lão đầu cười hai tiếng quái dị, đột nhiên ánh mắt trở nên âm trầm.
“Bởi vì bọn họ của quá khứ, đã chết rồi!”
“Bọn họ đã chết rồi?”
Thái Hướng Cao lẩm nhẩm câu nói này, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Hắn không ngốc.
Quá khứ nhất định sẽ xảy ra chuyện mà người khác không biết.
Lão đầu kỳ quái nhếch lên một nụ cười châm chọc, chậm rãi nói.

“Đầu tiên nói Ngụy Văn Thông đi, cái gì mà thần bổ đứng đầu Giang Nam, ta thấy hắn là người ngu xuẩn nhất Giang Nam!”
“Hắn thật sự cho rằng những vụ án lớn, quan trọng chưa được giải quyết kia, người khác không phá được?”
“Nực cười, đó là người ta thông minh, căn bản không muốn dây vào những bản án này!”
Chỉ trong ba câu nói đơn giản, đã để lộ ra một lượng tin tức lớn.
Lông mày Thái Hướng Cao chau lại.
Hắn đã không còn là đứa trẻ đơn thuần như hồi nhỏ nữa, trong lời nói của lão đầu kỳ quái, rõ ràng ẩn giấu một chuyện động trời.
“Ngươi nói là, những người gây án kia, không thể chạm vào?”
Lão đầu kỳ quái nghe thấy Thái Hướng Cao hỏi, cười lạnh một tiếng.
Ngón tay hắn chỉ xung quanh, nói.
“Ngươi thấy kinh thành này, như thế nào?”
Thái Hướng Cao biết, lão đầu kỳ quái hỏi nhất định không phải phong cảnh, hắn trầm mặc một lát, nói.
“Gian nịnh hoành hành, lại trị mục nát, dân sinh khó khăn, loạn lạc chết chóc!”
Chỉ mười sáu chữ ngắn ngủi, lại nói ra một cảnh tượng loạn thế.
“Kinh thành còn như thế, huống chi Giang Nam?”
Lão đầu lạnh lùng nói.
Giang Nam, từ xưa đến nay chính là vùng đất thu thuế má trọng điểm.
Cũng là nơi các quan lại chạy theo như vịt.
Không có cái gì khác, nhiều chất béo mà thôi!
Lúc thịnh thế, đất Giang Nam còn không tránh được tham quan ô lại, đến thời loạn thế này, càng là xảy ra đến không thể ngăn cản được.
Từ trên xuống dưới, cũng đã sớm mục nát.
Cái gọi là không ấn án kia, chính là kiệt tác của một đại lão người kinh thành nào đó ở Giang Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.