“Cường giả cung đao với cường giả, kẻ yếu vung đao với kẻ yếu!”
“Ngươi nên cảm tạ ta, nếu như không phải ta đến kịp thời, một đao này của ngươi chém xuống, ngươi sẽ thật sự bị hủy hoại!”
Diệp Ninh không nhìn hắn nữa.
Hắn cầm mũ quan lên, nhẹ nhàng đội lên đầu.
Sải bước đi về phía phủ Uy Vũ Hầu.
Trái phải đều là đi chịu chết, nhưng người khác đến hay không cũng không sao cả, hắn cũng lười nói chuyện.
Nhìn bóng lưng của hắn, con mắt Ngụy Thông Phán ướt át.
“Diệp đại nhân nói rất đúng, ta đúng là một phế vật.”
Nhiều năm trước đó, hắn vẫn còn là người thiếu niên.
Cũng từng tràn ngập ảo tưởng, tưởng tượng mình giúp đỡ thiên hạ, trở thành anh hùng.
Nhưng mà hiện thực lại hung hăng cho hắn một cái tát.
Hắn không chịu thua.
Thế là bị đày đến Viện giám sát.
Ở đây, thối rữa, bốc mùi, bị người khác quên lãng.
Vì thế, hắn dần trở nên dễ nóng giận, trở nên không quan tâm nhân tình, sống giống như là một cái xác không hồn.
Đây là lỗi của hắn sao?
Cho đến trước ngày hôm nay, hắn đều cảm thấy là thế giới này sai.
Hắn chẳng qua là một kẻ bé nhỏ không đáng nhắc đến, hắn có thể thay đổi được cái gì?
Tất cả mọi người đều là như thế, đều là kẻ bị hiện thực đánh bại.
Nhưng mà hôm nay, sau khi nhìn thấy Diệp Ninh.
Hắn mới phát hiện, mình sai rồi.
Thế gian này thật sự có người tìm đường sống trong chỗ chết.
Chịu vì một lão giả bán than, mà đi khiêu chiến với tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829148/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.