Trên đời này đáng sợ nhất chính là cái chết, ta ngay cả cái chết còn không sợ, thì còn sợ cái gì?
Thứ duy nhất cần suy nghĩ đó là, bản thân mình có phải là có chút thiệt hay không?
Ta, Diệp Ninh.
Người xuyên không cộng thêm Thiên Đế tương lai!
Ta là nam nhân xuất sắc bậc nào, thật sự muốn hi sinh chết như thế sao?
Nghĩ như thế nào cũng có cảm giác có chút chịu thiệt.
“Bỏ đi bỏ đi, vì để trở thành Thiên Đế, ta cũng chỉ có thể dâng ra cơ thể thuần khiết của mình, ai, nữ nhân, ngươi chiếm lợi lớn rồi ngươi có biết không?”
Diệp Ninh đưa ra quyết định, tay bắt đầu không quy củ.
Cái này gọi là kính nghiệp.
Diễn kịch thì phải có thái độ diễn kịch.
Tiêu Thiển Thiển cảm nhận được.
Đầu tiên thân thể cứng đờ, tiếp đó lại buông lỏng ra.
“Hắn đã hoàn toàn trầm mê!”
Trong lòng Tiêu Thiển Thiển tự đắc.
Quả nhiên không người nào có thể kháng cự được mị lực của nàng.
“Diệp đại nhân là nam tử xuất sắc như thế, quả nhiên là thế gian hiếm thấy.”
Bàn tay ngọc của nàng nghịch ngợm chỉ vào ngực Diệp Ninh, ôn nhu nói.
“Người quốc sắc thiên hương như tiểu thư, ta cũng là lần đầu gặp.”
Diệp Ninh hưởng thụ ôn như hương trong lòng.
Khó trách người xưa từng có câu chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Cảm giác này, đúng là có chút xông thẳng lên đầu.
“Thiếp thân liễu yếu đào tơ, thật sự có thể lọt vào mắt đại nhân?”
Tiêu Thiển Thiển mỉm cười nói.
“Nếu như tiểu thư là bồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829120/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.