Mà tác phẩm Trấn quốc, hiếm thấy trên đời, ở Đại Chu có một bài thơ Trấn quốc, còn phải ngược dòng tìm về mấy chục năm trước đó! Nho đạo xuống dốc, văn đạo không xương, đương nhiên khiến cho tiêu chuẩn văn nhân hạ xuống. Nhìn từ góc độ này, bài thơ của Diệp Ninh, thật sự rất trân quý. “Đúng thật là vinh hạnh ba đời, mới có thể tận mắt chứng kiến một bài thơ Trấn quốc được sinh ra!” “Đọc bài thơ này, ta đã không còn lòng tìm vui chơi đùa, chỉ muốn uống rượu hát vang, chúc mừng ngày trọng đại này của văn đàn!” “Có bài thơ này ở đây, sau này Diệp đại nhân sẽ trở thành khách nhân được nữ tử thanh lâu hoan nghênh nhất.” Đám người liên tục cảm khái. Bọn họ vẫn còn chìm trong hưng phấn và chấn động cực lớn. Có không ít người ánh mắt nhìn Diệp Ninh đã trở thành sùng bái, lẽ nào là thánh hiền chuyển thế? Tại sao tài hoa của một người có thể đến loại trình độ này? Thật sự là khiến người ta ao ước. Tất cả nữ tử trong Xuân Phong Lâu, ánh mắt nhìn Diệp Ninh đều ngập nước. Thậm chí thân thể cũng mềm theo… “Diệp lang…” Rất nhiều thiếu nữ si ngốc nhắc tên. Ánh mắt nóng bỏng kia, đủ để hòa tan sắt thép. Không có cách nào cả, sát thương của bài thơ này với nữ nhân thật sự quá lớn. Lại cộng thêm danh khí của Diệp Ninh rất lớn, bề ngoài lại tiêu sái, sao có thể không khiến người ta “nhìn mà thèm”. Ánh mắt rõ ràng như thế, khiến phía sau lưng Diệp Ninh rét run. Hắn cảm giác mình giống như là không mặc quần áo vậy, bị những nữ nhân này nhìn đến cả người không thoải mái. “Hỏng rồi, bọn họ thèm muốn thân thể của ta!” Diệp Ninh cảnh giác.
Câu kia nói như thế nào nhỉ? Nam nhân đi ra ngoài nhất định phải bảo vệ mình cho tốt, dù sao có quá nhiều nữ nhân thèm muốn thân thể của ngươi. Hắn vẫn là đánh giá thấp lực sát thương của bài thơ đối với thời đại này, sau khi viết xong, ngẩng đầu nhìn lên, đám người vừa khóc vừa cười, khiến hắn cảm thấy rất hoang đường. “Tài hoa của Diệp đại nhân, tại hạ bội phục.” Thái Hướng Cao khom người cúi xuống. Cái cúi đầu này, thể hiện ra sự cam tâm tình nguyện. Hắn còn có thể có cái gì không tình nguyện đây? Từ lúc Diệp Ninh viết được nửa bài thơ, hắn đã biết là mình thua. Đợi sau khi bài thơ được viết xong, thật ra hắn đã quên đi mình đang tranh cao thấp với Diệp Ninh. Bởi vì bài thơ kia nghe giống như là chuyện cười. Hắn là không biết trời cao đất rộng như thế nào, lại muốn so thơ từ với Diệp Ninh? “Sự chênh lệch giữa mình và hắn, chính là giống như đom đóm và mặt trăng, mặt trời, ngựa chạy chậm so với kỳ lân!” Trong lòng Thái Hướng Cao đắng chát. Thật ra cũng không đắng như thế. Có thể tận mắt nhìn thấy một bài thơ Trấn quốc xuất hiện, đối với hắn mà nói, đã là chuyện vô cùng vinh hạnh. Cho nên, hắn tâm phục khẩu phục, trực tiếp lên tiếng nhận thua. Chuyện này không có gì mất mặt cả. Chịu thua Diệp Ninh, tất cả mọi người sẽ hiểu cho hắn. Ngược lại kiên quyết không chịu thua, còn sẽ nhận phải danh tiếng nhỏ mọn, không biết mình bao nhâu cân bao nhiêu lượng. Diệp Ninh cũng đáp lễ lại. “Thật ra ngươi cũng đã coi như không tệ.” Ấn tượng của Diệp Ninh đối với Thái Hướng Cao rất không tệ. Giữa nam nhân với nam nhân, thật ra chỉ cần đủ quang minh lỗi lạc, đều là đàn ông, làm gì có nhiều ân ân oán oan như thế?
Sau khi thua, Thái Hướng Cao trực tiếp nhận thua, điều này đủ để chứng minh phẩm chất của hắn. Không có người tranh thắng, đó là chuyện tốt, có thể giành được thẳng lợi, cũng có thể chấp nhận thất bại, đây chính là nhân phẩm. “Diệp huynh, bài thơ này, có thể tặng cho ta không?” Liêu Tam Nguyên mở to mắt nhìn. Ánh mắt của hắn giống như ánh mắt của một đứa trẻ thèm kẹo qua nhìn mẹ của mình. Khiến Diệp Ninh rùng mình một cái. “Cầm đi.” Chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi, Diệp Ninh làm ra dễ dàng, cho đi cũng không đau lòng. Nếu như hắn muốn, vài phút có thể viết ra một trăm bài. Nhưng Liễu Tam Nguyên lại là điên cuồng vui mừng, khoa chân múa tay cười to. “Đúng thật là may mắn, bài thơ này có thể làm bảo vật gia truyền!” “Ai, sớm biết Diệp đại nhân dễ nói chuyện như thế, ta cũng mặt dày mày dạn đòi.” “Ngươi đúng thật là không cần mặt mũi!” Đám người xì xào bàn tán, lộ ra một cỗ hương vị chua chua. Cái gì mà con trai tể tướng, đều là một đức hạnh với lão cha gian thần kia, đều là gian tặc! “Liễu Tam Nguyên đúng là có một chủ ý hay!” Tiêu Thiển Thiển ở bên trên lầu các hừa lạnh một tiếng, nói. “Đi, lấy bài thơ đó về đây cho ta.” Liễu Tam Nguyên ngươi có đức hạnh gì, mà cũng muốn chiếm lấy bài thơ này. Ngươi đây là phản rồi hả! Bài thơ “Điệp luyến hoa” này không chỉ đạt đến phẩm cấp Trấn quốc, còn hoàn toàn dùng một loại kiểu chữ viết mới, giá trị của nó quá lớn, đợi đến sau này Diệp Ninh vang danh khắp thiên hạ, người người sẽ đều vì bài thơ này mà điên cuồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]