Dưới cái nhìn của nàng, quả nhiên tiểu thư nhà mình lợi hại, tuyệt đối không phải nữ tử bình thường. Vì che giấu thân phận, không tiếc ở trong thanh lâu. Nàng từng nói, Xuân Phong Lâu người đến người đi, tam giáo cửu lưu, đều có tiếp xúc, là nơi tốt nhất để làm tình báo. Thế là cam tâm ở nơi này. Tài tình bậc này, tuyệt đối không thua kém nam tử. “Không công bằng? Lời này là như thế nào?” Tiêu Thiển Thiển hỏi. “Mị lực của tiểu thư, ai có thể ngăn cản? Dùng tiểu thư để khảo nghiệm Diệp đại nhân, đối với hắn mà nói, lẽ nào là công bằng sao?” Nghe thế, Tiêu Thiển Thiển bật cười lớn. “Ngươi đó.” Nàng duỗi ngón tay non mịn ra, chọc chọc gương mặt mũm mĩm hồng hồng của nha hoàn. Có điều, nàng cũng không phản bác. Bởi vì nàng hiêu rất rõ, mị lực của mình, đáng sợ như thế nào. Quốc sắc thiên hương cộng thêm mị cốt trời sinh, cũng thôi đi. Điều phạm quy nhất là nàng còn là một người tu hành, có rất nhiều thủ đoạn của người tu hành. Trên đời này có nam nhân nào có thể chống lại được mị lực của nàng sao? Không có đi. “Tiểu thư dự định khi nào thì bắt đầu khảo nghiệm?” Nha hoàn hỏi. “Không vội, muốn gặp mặt ta, tóm lại vẫn là không dễ dàng.” Tiêu Thiển Thiển cười nhạt một tiếng, nói: “Đi, đưa thiếp mời cho hắn.” Nha hoàn gật đầu.
… Mà lúc này, bầu không khí ở bên ngoài đã đạt đến đỉnh cao trào. Mọi người nhìn chằm chằm vào tám hoa hôi, trong mắt gần như muốn phun ra lửa. “Bọn họ đây là dự định làm gì?” Diệp Ninh chú ý đến. Những lão sắc ở bên dưới kia, bên trong ánh mắt hai bên nhìn nhau, đều mang địch ý. Liễu Tam Nguyên giải thích nói. “Muốn lọt vào mắt tám hoa khôi, thì phải thể hiện ra tài hoa, tục ngữ nói, văn vô đệ nhất… Văn nhân vốn là tranh lợi hại, huống chi dính đến nữ nhân, vậy thì càng phải tranh.” Tài hoa? “Cụ thể là phương diện nào?” Diệp Ninh chống cằm hỏi. “Đương nhiên là thơ từ! Văn nhân ca ngợi, hoa khôi thích, một bài thơ hay, có thể lưu danh thiên cổ.” Liễu Tam Nguyên mỉm cười nói: “Thơ tranh hoa khôi ở Xuân Phong Lâu này, xưa này đều là một kỳ cảnh ở kinh thành, có rất nhiều người không có hứng thú với hoa khôi, cũng muốn đến đây thể hiện tài hoa, nếu như có thể lấy được vị trí đứng đầu, vậy thì danh tiếng tài tử phong lưu, sẽ không thiếu được.” Diệp Ninh gật đầu. Hiểu rồi, đây chẳng qua chỉ là một phương thức sao tác khác mà thôi. Hoa khôi lợi dụng tài tử để nâng giá trị của bản thân lên. Tài tử thì cũng lợi dụng lực ảnh hưởng của hoa khôi, để thể hiện mình. Theo nhu cầu của hai bên, cũng là chuyện công bằng. Ngay lúc hai người đang đàm luận, lầu các ở tầng cao nhất, đột nhiên cũng mở ra, có một nha hoàn xinh xắn động lòng người từ bên trong đi ra. Tay nàng cầm một thiếp mời mỏng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, cao giọng nói. “Ai là Diệp Ninh công tử?” Một lời này nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi. “Đây là Lục Trúc cô nương!”
Cho dù đám người không biết nha hoàn này, nhưng thấy nàng từ lầu các tầng cao nhất đi ra, cũng lập tức đoán được thân phận của nàng. Lục Trúc cô nương là thị nữ thân cận của Tiêu Thiển Thiển, rất ít gặp người khác. Chỉ có nhân kiệt nổi tiếng đến Xuân Phong Lâu, nàng mới có thể đi ra, đưa thiếp mời. Từ khi Xuân Phong Lâu được xây dựng cho đến đây, số lượng tài tử có thể lọt vào trong mắt Tiêu Thiển Thiển không quá năm ngón tay. Cho nên, người người đều cảm lấy việc nhận được thiếp mời của Tiêu Thiển Thiển làm vinh quang. Mà bây giờ, phần vinh hạnh đặc biệt này, đang tặng cho người khác ở ngay trước mặt bọn họ. “Diệp Ninh là ai? Đám người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ ghen ghét. Nếu như Tiểu Thiển Thiển vẫn như lúc trước đóng chặt cửa thì cũng thôi đi, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều cái gì, nhưng bây giờ mở cửa ra lại chỉ vì một người, điều này rất khó không khiến bọn họ đố kỵ. “Lẽ nào là Diệp đại nhân đã viết ra cuộc đời có ai mà không chết?” Bây giờ Diệp Ninh không phải là tiểu bối vô danh, lập tức có người nghĩ ra. “Thế mà hắn cũng đến Xuân Phong Lâu?” “Nếu như đúng là hắn đến đây, vậy thì ta cũng chịu phục.” “Cũng đúng, hắn không chỉ viết ra được câu cuộc đời có ai mà không chết, còn viết được bậc danh ngôn như báo đáp hoàng kim của quân vương trên đài, nâng đỡ Ngọc Long chết vì vua, có thể lọt vào trong mắt Tiêu cô nương cũng là chuyện bình thường.” Đám người xì xào bàn tán. Phần lớn số người, đều không có ý kiến gì. Bây giờ Diệp Ninh thanh danh hiển hách, được coi là một trong những người đọc sách có khí tiết nhất đương thời. Bại dưới tay người như thế này, không mất mặt. Nhưng cũng không phải ai cũng đều như thế. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, vẫn luôn có người tự cho mình siêu phàm, thích tranh cao thấp. Ví dụ như người nam tử áo trắng ngồi ở hàng đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]