Đạo đứng trung lập, mới là đạo giữ mạng.
Có những lúc giả bộ hồ đồ, còn thắng cả hiểu rõ ràng.
Nhưng thế gian này, cũng nên có người làm hải đăng ở trong sương mù, cũng nên có người làm đom đóm ở trong bóng tối.
Có một chút nóng, có một chút ánh sáng.
Dạng người này, bình thường chết rất thảm.
Chết, có lẽ chính là tiền đề để trở thành anh hùng.
“Hỗn xược!”
Râu của Hạ Nguyên Nhất đều vểnh lên.
Hắn không ngờ được, thế mà Diệp Ninh lại “đại nghịch bất đạo” như thế!
Ngươi mắng văn võ bá quan, mắng sáu vương cũng thôi đi, lại còn dám nói xấu tiên môn!
Lời Diệp Ninh đã nói ra, có thể khiến cho người khác tán đồng, nhưng lại chỉ có thể gây nên phẫn nộ cho hắn!
Bởi vì hắn là tiên nhân, tiên nhân sao có thể đồng cảm với người phàm?
Dưới cái nhìn của hắn, tiên nhân giết người phàm, đó chính là giẫm chết một con kiến, ai sẽ để ý đến sự sống chết của con kiến?
Tiên nhân thu thuế, là điều đương nhiên, có thể làm việc cho tiên môn, là phúc phận của bọn họ.
Về phần thế đạo như thế nào, có liên quan gì đến ta?
Chỉ cần tiên đạo cường thịnh, thì đó chính là thịnh thế!
“Cả miệng đầy lời lẽ tà đạo, chết cho ta!”
Hắn giơ kiếm lên, trực tiếp chém về phía Diệp Ninh.
Một đạo ánh sáng thanh lãnh, bộc phát ra hơi lạnh thấu xương, quét về phía yết hầu của Diệp Ninh!
Một chiêu này, nhất định sẽ chết!
Hắn muốn dùng máu của Diệp Ninh, để thể hiện rõ ràng uy nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250727/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.