Chương trước
Chương sau
Màn đêm dần buông xuống, đã khuya có một chiếc xe thể thao màu trắng lao nhanh trên đường rồi dừng lại tại một căn nhà. Lệ Thương đang chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa, không lẽ ba mẹ đã về, họ nói đi 1 tháng cơ mà, không lẽ đó là trộm, cô giật mình chạy như bay đến cầm bình hoa đặt trên bàn đi về phía cửa, khi cô mở cửa chưa kịp xác định đối phương là ai liền có một bóng đen lao tới, cô chưa kịp định thần thì bóng đen ấy đã hôn lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, ngay khi cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh bàn tay đang cầm bình hoa khựng lại trên không trung, anh đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng của cô, lấy hết mật ngọt, mút mát chiếc lưỡi của cô, trút hết những nhung nhớ và tức giận vào đấy, không khí ngày càng nóng lên, thân thể hai người càng dính sát vào nhau hơn, cô với tay để lọ hoa lên kệ thuận lợi ôm lấy anh, nhờ vào ánh trăng Mặc Thần ôm cô đến sô pha, thân thể hai người ngã xuống anh nằm đè lên cô, nụ hôn lại cuồng dã hơn trước, bàn tay của anh cũng không an phận sờ khắp người cô, cô có cảm giác nóng lên theo anh, nụ hôn của Mặc Thần rơi xuống cổ cô mút mát dần trượt xuống xương quai xanh gặm nhấm bàn tay to lớn thuận lợi xoa nắn cặp bồng đào no đủ của cô, từng cúc áo của cô được cởi, anh thì thầm vào tai cô" Anh nhớ em" Rồi mút mát đôi tai ấy làm cô run lên. Bàn tay của anh tháo nốt áo ngực của cô đôi môi dần gặm lấy hạt đào nhấm nháp, mút mát chậm rãi thưởng thức món ăn, bàn tay bên kia xoa nắn cặp vú no tròn ấy, người con gái dưới thân khẽ rên kiều mị làm dục vọng trong anh bùng phát mạnh mẽ hơn. Cô đan tay lên tóc anh, một tay đỡ lấy trán anh, một xúc cảm truyền đến làm cô giật mình đẩy anh ra " Mặc Thần, anh bị sốt rồi ư ưm" Mặc Thần liếm láp hạt đào ấy rồi trao cho cô nụ hôn cuồng nhiệt " Cho anh"

"Để sau... Ư được không? Anh đang sốt" Cô nhẫn nại

"Anh không chờ được nữa" Mặc Thần cất giọng khàn khàn rồi lại hôn cô

"Ư Mặc Thần, dừng lại " Cô dứt khoát đẩy anh ra " Anh đang ốm, khi nào khỏi em cho anh" Cô kiên định gật đầu nhìn vào đôi mắt ấy, khi ngẫm nghĩ lại câu nói cô giật mình còn anh lại bật cười "vậy được"

Cô cài lại áo bước xuống bật đèn phòng khách thì nghe anh hỏi " Phòng tắm ở đâu? "

"Anh không được tắm " Cô kiên định

"Nếu không anh sẽ ăn em mất " Anh cười khổ

"A ơ... Đây" Cô dẫn anh lên lầu chỉ vào phòng tắm của mình rồi đóng cửa ra ngoài.

Cô xuống bếp nấu cháo và nước gừng cho anh, lại nghĩ đến việc hồi nãy không khỏi đỏ mặt. Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, chắc anh uống khá nhiều lại bị sốt nên người mới nóng như vậy, anh vì cô mà uống rượu sao?

Cô định gõ cửa nhưng nghe thấy tiếng nước chảy lại đẩy cửa vào, nghe tiếng vòi nước tắt cô có chút hồi hộp, Mặc Thần bước tới ôm lấy cô "anh không có đồ để thay". Lúc này cô mới để ý nửa trên anh để trần nửa dưới chỉ cuốn khăn tắm của cô, nếu cứ để như thế chắc chắn anh sẽ sốt cao hơn " Đợi em một chút" Cô ngẫm nghĩ rồi lấy đồ của anh trai cho anh mặc " Anh yên tâm chưa mặc lần nào" Cô thấy anh nhăn mặt vội bổ sung, anh liếc đến bộ quần áo trên tay cô rồi cầm lấy đi thay,bộ quần áo khá vừa với người anh.Mặc Thần lại quấn lấy cô như trẻ em,Lệ Thương ngăn bàn tay đang luồn vào trong áo cô "Nào, đừng làm rộn anh uống nước gừng xong sau đó ăn cháo "

"Anh không thích " Mặc Thần lắc lắc đầu cằm tựa vào vai cô

"Anh đang ốm đấy, mau ngồi xuống " Cô nhăn mày cầm ly nước gừng ép anh uống

Mặc Thần cũng đành tuân lệnh người yêu mà uống hết, lúc đó Lệ Thương mới thấy hài lòng

"Anh còn chưa hỏi tội em, em và hắn có quan hệ gì? " Mặc Thần lại khôi phục vẻ lạnh lùng hừ lạnh

"A... Anh ấy chỉ là đồng nghiệp, lúc đó phòng bị cúp điện em bước hụt nên mới té vào người anh ấy a" Cô như nhớ ra chuyện tối nay trả lời

"Hừ từ này em là của anh, anh cấm em không được ở gần anh ta nếu không... " Mặc Thần ngập ngừng

"Nếu không? " Cô nghi hoặc hỏi lại, không lẽ...

Chưa để cô kịp nghĩ Mặc Thần đã trả lời "anh sẽ trừ tiền lương của em"

"tập đoàn làm gì có quy định đó" Cô buồn cười

"Anh là chủ tịch" Anh đắc ý

"Ừm quỷ hẹp hòi" Lệ Thương mắng

"Đút cho anh " Mặc Thần chỉ tô cháo trên bàn

Lệ Thương lườm anh trước sự đắc ý của vị nào đó. Đợi anh ăn xong cô lại ép anh uống thuốc hạ sốt rồi mới yên tâm tắt đèn "anh nghỉ sớm đi, em ngủ ở phòng bên cạnh có việc gì cứ gọi em"

Mặc Thần không trả lời, cô tưởng anh đã ngủ nên nhẹ bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi sang phòng ba mẹ ngủ, cô vẫn chưa thể quên tư vị của anh trên môi bất giác đưa tay lên sờ môi tủm tỉm cười, cô tưởng chỉ mình yêu đơn phương nhưng hôm nay cô lại đón nhận được tình cảm của anh không khỏi hạnh phúc dâng trào. Ngay khi cô chìm vào giấc ngủ cảm giác chỗ trống bên cạnh có người phủ xuống, ôm chặt lấy cô thì thầm "anh khó ngủ". Lệ Thương giật mình " Sao anh lại qua đây? anh là ma à? Sao đi mà không có tiếng động gì thế?"

Anh không nói chỉ dịch lại gần cô, ôm cô thật chặt, Lệ Thương thở dài, sờ trán anh thấy vẫn còn sốt cao cô lo lắng " Anh có thấy khó chịu chỗ nào không? Người anh vẫn chưa hạ sốt hay em đưa anh đi bệnh viện? "

"Không cần đâu " Anh nhăn mày, anh cực kì ghét mùi khử trùng của bệnh viện

Cô lại không yên tâm bảo anh nằm xuống, mình thì đi lấy khăn đắp cho anh. Khi cô quay ra ngay lập tức trợn tròn mắt, anh đã cởi áo nhưng mồ hôi vẫn túa ra, nửa thân dưới thì đắp chăn ngay lập tức cô chạy đến đắp khăn lên trán anh "hay đi bệnh viện đi, anh ngồi dậy, em đưa anh đi "

"Không, anh không đi " Anh vẫn cứng đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.