Nhiêu Niệm trốn bên trong lối thoát hiểm ngay cạnh căn phòng kinh khủng kia, không hề quan tâm đến cảnh tượng hỗn loạn như một nồi cám heo ở bên ngoài.
Không gian yên tĩnh ở nơi này dường như tạo thành một thế giới khác, cách biệt hoàn toàn so với cái thế giới tàn ác, ghê tởm kia. Bả vai cô vẫn còn đau nhức, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn đã tím bầm cả rồi.
Trò hề ở bên ngoài vẫn còn đang diễn ra, mãi chưa kết thúc, cô nghe loáng thoáng có tiếng vệ sĩ và tiếng bước chân ồn ào đi qua đi lại.
Những câu hỏi của đám phóng viên vừa rồi vẫn đang bao trùm lấy cô như một cơn ác mộng, như thể nó có thể kéo cô trở lại khoảng thời gian tăm tối vào bốn năm trước.
Nhiêu Niệm tựa vào cửa lặng lẽ nín thở, lấy tư thế tự bảo vệ mình ôm chặt lấy đầu gối, chờ đợi sự hỗn loạn bên ngoài kết thúc.
Không biết qua bao lâu, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, cô bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc vững vàng bước tới, cuối cùng dừng lại trước cửa lối thoát hiểm.
Ngay sau đó, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
“Là tôi.”
Bất ngờ nghe thấy giọng nói thân thuộc đó, trái tim Nhiêu Niệm gần như hẫng đi một nhịp, đồng tử co rụt lại mang đầy vẻ hoài nghi.
Tại sao Hoắc Duật Thâm lại ở đây?
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, dịu dàng an ủi.
“Không muốn gặp tôi đến vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-hay-biet/2822162/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.