Màn đêm buông xuống, cả căn biệt thự được tắm trong ánh hoàng hôn lung linh, ánh sáng dần dần rút đi.
Nhiêu Niệm ngủ cả một ngày, bây giờ trời đã tối lại không hề buồn ngủ nữa.
Bữa tối có người làm đưa riêng tới phòng, là món ăn Quảng Đông kinh điển, thanh đạm nhưng tinh tế, rất hợp làm món ăn cho người bệnh. Đây chắc hẳn là thức ăn chuẩn bị riêng cho cô.
Cô ăn bữa tối hơi cô đơn này một mình, sau đó buồn chán quá nên đi xem chung quanh.
Nhìn qua cửa sổ, Nhiêu Niệm có thể thấy cảnh tượng ngoài sân.
Nếu nói là nhà anh thì lại có hơi khoa trương.
Tòa biệt thự này đứng sừng sững trên sườn núi, chiếm một diện tích rất đáng kinh ngạc, có vẻ nhìn từ cửa sổ ra chỉ thấy được một góc của nó. Màn đêm buông xuống, cảnh tượng bên ngoài không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy rõ đài phun nước đứng lẳng lặng giữa sân nhà, còn có bảo vệ canh cửa một cách cẩn thận và vệ sĩ được huấn luyện đến nơi đến chốn đang đi tuần trong trang viên.
Một sự áp lực lặng lẽ.
Chú Tuân thấy vậy thì giải thích với cô: “Trước đây từng có chuyện một tên côn đồ xâm nhập vào đây, nên chúng tôi phải tăng mạnh bảo vệ.”
Nghe vậy, trong lòng Nhiêu Niệm hơi hốt hoảng, không dám chắc chuyện “côn đồ xâm nhập” này là gì.
Là bắt cóc? Hay có ý gì khác?
Những cảnh phim truyền hình mô tả cuộc sống nhà giàu có như bỗng dưng xuất hiện trong đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-hay-biet/2822140/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.