Ngày hôm sau.
Tập đoàn Hoắc thị, tòa nhà văn phòng chi nhánh London.
Thời tiết hôm nay có chút âm u, bầu trời sau cơn bão tuyết vẫn là một màu xám xịt dày đặc không thể tan đi, ánh nắng mặt trời khó xuyên qua được những đám mây mù mịt.
Khi Trác Thuấn bước vào văn phòng của anh, anh ấy ngay lập tức chú ý đến vật trang trí bằng gốm trên bàn.
Màu xanh da trời rõ ràng không tương thích với tông lạnh của cả văn phòng.
Anh ấy đã uống rượu, vừa bước vào văn phòng đã lập tức tràn ngập mùi rượu nồng nặc.
“Kỳ Đàn đã có động thái, tôi từ Singapore theo anh ta tới đây, phát hiện gần đây anh ta bắt đầu xây dựng một tuyến đường mới, một tháng sau sẽ chuyển hàng hóa tới Singapore bằng con đường mới ấy.”
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Nghe thấy giọng nói vô cảm của anh, Trác Thuấn rốt cuộc không chịu nổi nữa, sải bước đi tới, không đủ bình tĩnh mà nắm lấy cổ áo anh.
“Tuần sau là ngày mất của bọn họ đó, cậu quên rồi à?”
Động tác trong tay Hoắc Duật Thâm dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ.
Giọng nói của anh trầm khàn: “Tôi không quên.”
Trác Thuấn lại gần vài bước, đỏ mắt nhìn anh, tiếp tục hung hăng hỏi: “Vậy cậu định khi nào mới giao cô ấy cho Kỳ Văn Hạo?”
“Hai mươi năm, tròn hai mươi năm, tôi làm cảnh sát vì báo thù, cậu ở ngoài sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-hay-biet/2822104/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.