Chóp mũi vẫn còn vương mùi khét, đáy mắt như bùng lên một ngọn lửa, chung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Trong cơn bàng hoàng, cô nhìn thấy một cảnh sát đang đi về phía anh, còng tay anh lại.
Không, anh không phải là kẻ giết người…
Cô khóc khản cả giọng nhưng vẫn phải bất lực nhìn anh bị cảnh sát bắt đi.
Khi Nhiêu Niệm đột nhiên tỉnh lại, cô nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Khóe mắt cô vẫn còn ướt, nhẹ nhàng mở mắt ra thở hổn hển, thứ cô nhìn thấy là trần nhà trắng xóa, lúc này cô đang nằm trên giường bệnh, bên tai chỉ vọng lại âm thanh của thiết bị kiểm tra, dồn dập khiến người ta trở nên hoảng hốt.
Cô vội vàng quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng lại chỉ nhìn thấy mấy y tá vây quanh giường và Trác Thuấn mặc đồng phục cảnh sát đứng đó.
“Cô cũng bị thương, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhiêu Niệm cố gắng ngồi dậy, cổ họng đau như dao cứa, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Còn anh ấy thì sao?”
Trác Thuấn trầm giọng trả lời: “Hoắc Duật Thâm vẫn đang hôn mê, cậu ấy chỉ bắn vào bụng Kỳ Đàn, không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tự vệ, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. “
Nghe được những lời này, Nhiêu Niệm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cô nhấc chăn lên loạng choạng muốn xuống giường: “Tôi muốn đi tìm anh ấy…”
Trác Thuấn thậm chí không có cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-hay-biet/2822087/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.