Nhà hàng này vượt xa mong đợi của Yến Nhi. Cô và Vĩ Hào cùng vào nhà hàng, trước cửa là một poster ảnh một cô gái xinh đẹp ngồi trước cây đàn dương cầm. Đáng lẽ còn phải có thêm Mẫn Mẫn, nhưng chẳng hiểu tại sao nó cứ than không muốn đi rồi còn đòi đến gặp chú Lâm. Cho nên Yến Nhi đành chiều ý nó.
"Sao lại ăn ở đây? Anh nhớ em đâu thích món Tây." - Vĩ Hào hỏi.
"Ở đây có một nghệ sĩ đàn dương cầm mỗi cuối tuần, đó đồng thời là bạn thân của em. Cho nên em muốn đến xem nó, vã lại anh cũng vì em nhiều lần đến quán ăn cay. Vậy thì em cũng vì anh một lần đến quán ăn Tây. Haha!" - Yến Nhi vui vẻ nói, ánh mắt liên tục không rời chiếc đàn dương cầm, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc sẽ đánh mất đi thời khắc xinh đẹp của Tiểu Yến.
Vĩ Hào nghe cô nói, trong lòng đột nhiên dâng trào một chút hạnh phúc, dù rằng anh biết rõ lý do duy nhất đến đây hoàn toàn không vì anh.
Họ gọi vài phần ăn, cùng ăn cùng trò chuyện. Yến Nhi cao hứng kể cho Vĩ Hào nghe quãng thời gian cùng Tiểu Yến học cấp 3. Tiểu Yến ở trên cây đàn không ngừng chơi những nốt nhạc, làm cho nó trở thành một bản nhạc du dương, cứ như cơn mưa rào của tuổi trẻ.
"Lúc đó, bọn em có tham gia một hội. Anh có biết hội tên là gì không? Là hội "Nhân Ái". Bọn em cùng nhau làm những công việc giúp người khác, trong hội lúc đó có em, Tiểu Yến, Nghĩa,Vy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-chay-thoat/1325609/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.