Triển Kính dùng cả buổi chiều quanh quẩn cùng Giang Tuyết Tử trong cái tổ nhỏ kia, giúp cô rửa chân thoa thuốc, giúp cô xoa bóp làm dịu cơn đau nhức, còn phá lệ mặc tạp dề xuống bếp, vì hai người mà làm bữa tối.
Bất quá đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, trong quân doanh chịu đủ loại huấn luyện khó nhọc đều qua được, kĩ năng sinh tồn cùng kĩ năng dã ngoại đều nắm rõ trong tay, bất quá những kĩ năng trong cuộc sống hàng ngày như nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo các loại thì chưa chắc có thể làm tốt.
Cơm trắng nấu bằng nồi cơm điện dưới sự chỉ dẫn của Giang Tuyết Tử xem ra cũng ổn, Triển Kính lãng phí một ít trứng gà cũng xào xong một đĩa trứng cà chua, còn có canh tôm rong biển. Một mặn một canh được bưng ra, Giang Tuyết Tử thử mỗi móm một đũa, liền ngại ngùng cúi đầu. Hương vị tuy cũng không đến nỗi nhưng trứng gà cùng tôm nõn đều là thức ăn kích thích, cô hiện tại có vết thương, hai thứ đồ này là tuyệt đối không thể đụng vào.
Triển Kính vỗ vỗ trán, đường đường một người đàn ông, sao có thể để cô gái nhỏ đang mang vết thương phải hầu hạ mình. Thế mà anh vừa xắn tay áo vào bếp một phen thì lại không chú ý tới Giang Tuyết Tử có thương thế trên người nên phải kiêng bớt đồ ăn kích thích...
Cuối cùng là nhờ Triệu Yến Lâm đúng giờ đặt quán ăn trong tiểu khu giao đồ ăn tới mà tình hình lúng túng được giải quyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277808/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.