Thời điểm Triển Kính đi tới cũng là lúc Tống Phong Thành bưng ly rượu chát quét một ánh mắt ẩn ý, ra tay chỉ chỉ rồi nghênh ngang rời đi.
Vẻ mặt Triển Kính tối sầm, nhìn theo hướng người ra hiệu, dừng lại thêm vài giây mới thu tầm mắt, hướng chú ý về phía tiểu nha đầu đang đứng ngẩn ngơ.
Âm thầm thở dài, Triển Kính cọ cọ quai hàm, ánh mắt ảm đạm, chân chính cảm giác được, 30 năm nay sống trên cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh lúc nào cũng khắc chế, bình tĩnh, một chút thất lễ cũng không có. Nhưng chỉ những người thân quen gần gũi mới biết, cuộc sống của anh, mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của bản thân anh, mỗi bước tiến lên bậc thang đều xuất phát từ ý nguyện của chính anh. Không ai có thể miễn cưỡng làm anh không vui, càng không ai có thể mạnh mẽ cứng rắn chắn đường anh, khiến cho anh có điểm không vừa ý với cuộc sống của mình. Nói cách khác, sự bình tĩnh khắc chế của anh là vì mọi chuyện xảy ra xung quanh, đều là những thứ anh đã đặt ra, tự mình phát triển cùng tiến hành. Thái độ của Triển Kính lúc nào cũng chừng mực lễ nghĩa là vì các loại ngoài ý muốn cùng ngã rẽ nho nhỏ trong cuộc sống không đủ để lay động đến ý chí hay ảnh hưởng đến tâm tình mạnh mẽ của anh.
Người ngoài nhìn vào tưởng rằng Triển nhị thiếu gia là nề nếp sống qua ngày, nhưng thật ra so với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277799/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.