Đến giờ hẹn cùng Triển Lục ăn cơm cũng là lúc Triển Kính nghỉ trưa, Giang Tuyết Tử muốn gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này một chút. Dù sao cũng là quà cô cùng Triển Kính tặng cho Triển Phong, nếu anh đã thấy không thích thì cũng không cần Triển Lục tốn công phu giúp đỡ. Thêm nữa chuyện cô cùng ăn một bữa cơm với Triển Lục cũng không có vấn đề gì, cô cũng sẽ không ngại nói cho anh biết.
Nhưng liên tục gọi sáu, bảy lần, Triển Kính vẫn không nghe điện thoại. Không phải là máy bận mà là không có người nghe, cũng không gọi lại.
Giang Tuyết Tử bất đắc dĩ, mắt thấy đồ ăn đều đã được mang lên, chỉ có thể đặt điện thoại ở một bên, bưng chén trà cười: "Toà án hẳn là rất bận. Thật ngượng quá, là em mời anh ăn cơm, còn phải để anh ghi nợ. Hôm nay lại tốn thời gian giúp em đi chọn đồ, em lấy trà thay rượu mời anh một ly."
" Triển Lục, cám ơn anh!"
Triển Lục cũng nâng chung trà lên, đụng nhẹ vào chén trà tử sa trên tay cô, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cong cong, khuôn mặt tuấn tú như mây nhạt gió nhẹ, mỉm cười nhàn nhạt: "Em cũng khách khí quá rồi."
Khoé môi Giang Tuyết Tử cũng cong lên, giơ trà, khẽ nhấp một cái, lại nhìn bốn phía nhà hàng nổi tiếng về các loại trà này: "Xem ra anh rất thích trà."
Ánh mắt Triển Lục ôn nhu liếc nhìn, chậm rãi miêu tả gò má tinh tế của đối phương.
Dạo gần đây sắc mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277792/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.