Chương trước
Chương sau
Ai ngờ Tiểu Tô nghe xong lời này, ánh mắt lại càng mở lớn, dùng khuỷu huých huých nữ nhân bên cạnh: "A, xem ra Triển đội trưởng còn biết nói đùa nữa kìa!"

Nữ nhân kia cũng cười, diện mạo tư tư văn văn, có mấy phần ôn nhu nhỏ nhẹ của con gái Giang Nam, không hề giống một nhân viên của đội đặc công chút nào, nhìn qua rất giống giáo viên tiểu học hiền hậu. Cử chỉ cùng lời nói cũng rất thanh thoát: "Đương nhiên rồi, chị dâu cũng đã tới đây, Triển đội lại cứng nhắc thì để cho ai xem?"

Tiểu Tô lập tức đem ánh mắt long lanh to tròn nhìn về phía Âu Dương: "Đội phó, anh cũng mau tìm người yêu đi! Như vậy về sau sẽ không bị trêu là khối băng nữa!"

Âu Dương bình thản hỏi lại: "Gọi là khối băng thì có gì không tốt? Hay cô lại muốn chạy đến cầu cạnh đại gia hoả mặt than kia."

Tiểu Tô le lưỡi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành mướp đắng: "Tha cho tôi đi! Mặt than á, muốn tôi chết đi sống lại hay sao!"

Tất cả mọi người đều cười vang.

Giang Tuyết Tử nghe được, nghiêng đầu hỏi Triển Kính: "Cái gì mà khối băng với cả mặt than, là biệt danh của mọi người trong đội à?"

Triển Kính khóe miệng khẽ nhếch: "Đừng nghe bọn họ huyên thuyên! Cũng chỉ là mấy danh xưng mọi người hay đùa trong lúc bát quái thôi."

Thức ăn rất nhanh được đưa đến, Âu Dương không nói nhiều, động tác lại đặc biệt lưu loát hay có thể nói toàn bộ đội đặc công đều như thế. Ngoại trừ cô gái Tiểu Tô kia, mấy người còn lại ai cũng ngẫu nhiên đùa hai câu, công phu trên tay cũng lưu loát, miệng lại càng không nhàn rỗi. Bảy tám đĩa thức ăn đầy ụ vừa đảo mắt đã vơi đi gần hết.

Giang Tuyết Tử vừa ăn hai đũa, ngẩng đầu lên liền ngạc nhiên vô cùng. Âu Dương trông thấy nét mặt này của cô lập tức vui vẻ nói: "Chị dâu, chị mà cứ chậm rãi như thế thì chỉ còn lại đĩa không mất thôi."

Triển Kính gắp một miếng đậu hũ chiên đặt vào chén cô, thấp giọng nói: "Từ từ ăn, không cần lo lắng đến bọn họ. Gần đây có một quán nướng rất ngon, một lát anh sẽ mua về nhà một ít."

Lão Tiếu nuốt một miếng thịt, trêu ghẹo: "Đội trưởng, thịt nướng có phần chúng tôi chứ?"

Triển Kính nhíu mày, gắp một ít rau xào vào chén Giang Tuyết Tử, đáp lại: "Cơm chiều tôi lo rồi, bữa khuya các người tự mình quản đi."

Triệu Thanh ở bên cạnh nói một câu: "Triển ca cùng Giang tiểu thư tuy rằng quen biết không bao lâu mà tình cảm thật tốt nha!"

Triển Kính cũng không định đáp lời, Âu Dương lại nhấp một hớp bia, chậm rãi: "Tình cảm giữa hai người có tốt đẹp hay không vốn không có liên quan đến chuyện thời gian dài hay ngắn."

Triệu Thanh có vẻ hơi phật ý vì bị anh xen miệng, chua ngoa hỏi lại: "Đội phó cũng chưa từng yêu đương qua, sao lại có kinh nghiệm như vậy? Thế anh nói thử xem, cái gì mới có liên quan?"

Âu Dương gắp một con tôm chiên vàng rộm, chấm vào sốt chua cay: "Đúng vậy. Tôi vốn không có kinh nghiệm gì, việc này phải hỏi Lão Tiếu mới đúng."

Lão Tiếu năm nay 37 tuổi nhưng từ lúc 22 đã kết hôn cùng bạn thanh mai trúc mã, tình cảm gắn bó như keo sơn. Bộ dáng Lão Tiếu như vậy nhưng lại là tay súng thần nổi danh trong đội, chuyên môn nghiệp vụ vững vàng, ít nói kiệm lời lại đặc biệt khí khái đàn ông. Mấy năm qua cũng có không ít cô nương trẻ tuổi nhất thời nổi hứng, lớn mật theo đuổi nhưng Lão Tiếu đối với vợ vô cùng toàn tâm toàn ý, giống cái trong mắt người đàn ông này đoán chừng không khác gì muỗi mẹ, lúc nào cũng nhàn nhạt lướt qua mà thôi, chừng mực lịch sự, một chút hữu ý cũng không có. Các cô gái trong đội mỗi khi nhắc đến anh đều phải dựng thẳng ngón tay cái, nói có thể gả cho một nam nhân tốt như Lão Tiếu chính là một loại phúc phần đáng giá.

Lão Tiếu dù gì cũng là lão niên trong đội, sao lại không nhìn ra mấy chuyện giữa đám trẻ xung quanh, lướt qua có vẻ bình tĩnh vô ưu kì thực lại sóng gió không ngừng. Nhắc tới đội trưởng cùng đội phó, bình thường đều là người trầm tĩnh nhưng mỗi khi mở miệng thì lời nói ra đều ẩn ẩn đao thương, không nói tới Triệu Thanh là người mới, bản thân Lão Tiếu thi thoảng cũng phải cân nhắc cẩn thận mới dám nói mấy câu. Việc này rõ ràng Triển Kính là đương sự, người thông minh căn bản không ngốc mà tiếp lời, thế mà Âu Dương lại thản nhiên giả ý đáp lại, đem quả cầu nóng phỏng da ném vào tay Lão Tiếu.

Tiếu đồng chí âm thầm thở dài, đem nửa chén miến ăn xong mới ý vị sâu xa nói: "Chuyện này bắt tôi nói có giống như ép tôi phạm sai lầm không hả? Người ta làm sao không biết, càng về lâu dài tôi lại càng thương vợ mình hơn."

Triển Kính nghiêm trang để đũa xuống, cùng Âu Dương vỗ tay thật lớn. Tiểu Tô cùng cô gái bên cạnh choáng váng, theo thói quen lập tức làm theo động tác của cấp trên, nhanh chóng buông đũa, nhìn về Lão Tiếu vỗ tay không ngừng. Mấy nam nhân xung quanh đang cầm đũa, lộ ra bộ dáng của mấy tiểu tử ồn ào: "Triển đội, Âu đội, đói a! Thêm thịt thôi! Còn chưa ăn được mấy đũa."

Hai bàn bên cạnh cũng ồn ào náo nhiệt, dù sao cũng không ngồi cùng cấp trên, tiêu dao tự tại hơn một chút. Lúc này vừa nghe bàn này vỗ tay, quay đầu nhìn lại đã thấy đội trưởng cùng đội phó mở đầu, việc gì cũng không rõ nhưng cũng rối rít vỗ tay theo.

Triển Kính thấy thế khá vừa ý, vung tay đứng lên nói: " Chờ, mỗi bàn thêm mười đĩa thịt. Cứ làm mấy món giống lúc nãy là được."

Lão Tiếu hướng một ánh mắt về phía Âu Dương, người kia chỉ để lộ một nụ cười nhàn nhạt không rõ, tay gắp một ít đậu hũ ki vào chén Giang Tuyết Tử: "Chị dâu ăn nhiều một chút..."

Giang Tuyết Tử liên thanh cám ơn, một bên có điểm ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Cái kia... Triển Kính hẳn là đùa giỡn, mọi người không cần thật sự gọi tôi là..." Hai chữ kia, cô đúng là không thể nói nên lời.

Triệu Thanh phía đối diện bình tĩnh thu hết mọi biến hoá vào trong ánh mắt, Âu Dương mỉm cười, cũng thấp giọng nói: "Vậy được, về sau gọi cô là Tiểu Giang có được không?"

Giang Tuyết Tử sững sờ, cảm thấy xưng hô này thật mới mẻ, vui vẻ nói: "Được!"

Hai người đang nói Triệu Thanh không biết từ khi nào thì cầm một ly rượu trắng đưa tới, mắt to đầy thần thái, hướng Giang Tuyết Tử kính một ly.

"Tôi qua mấy phen điều động vẫn là cấp dưới của Triển ca. Sự tích anh dũng kiên cường của Giang tiểu thư tôi cũng đã được nghe qua. Giang tiểu thư mặc dù không xuất thân từ quân cảnh như bọn tôi nhưng lại trí dũng song toàn, thật có thể xem là "Nữ trung hào kiệt". Hôm nay là lần đầu tiên cùng Giang tiểu thư gặp mặt, những chuyện khác không nói tới, chỉ bằng lòng khâm phục của tôi dành cho Triển ca cùng sự ngưỡng mộ dành cho Giang tiểu thư, ly này tôi xin cạn, còn lại tuỳ ý cô."

Khi Triệu Thanh nâng ly, Giang Tuyết Tử liền cảm thấy không đúng, cũng vội vàng đặt đũa xuống đứng lên theo đối phương. Nghe được một nửa, lại thấy ánh mắt người kia nhấp nháy ẩn chứa trào phúng, cô liền biết không ổn, trong lòng "lộp bộp" một chút, ý cười trên mặt cũng nhạt dần.

Năm đó Giang Tuyết Tử 10 tuổi, Giang Thược Dung cùng Triệu Yến Lâm còn chưa ly hôn, số lần cô ra vào Triệu gia cũng không thể nói là ít. Giang Tuyết Tử từ nhỏ trí nhớ đã rẩ tốt, khả năng nhận biết người khác cũng chẳng mấy khi sai, vừa rồi khi Triệu Thanh tự giới thiệu, trong đầu cô đã có chút ngờ ngợ. Thái độ của Triển Kính cô đã biết từ lâu, anh sẽ không vì chuyện trong lòng mà mà ở bên ngoài mất đi lịch sự cùng lễ nghĩa, chưa kể đối phương không chỉ là cấp dưới của Triển Kính mà còn là một nữ tử xinh đẹp. Người có thể khiến anh bày ra thái độ lạnh lùng cùng nhàn nhạt đem câu dò hỏi kia cản lại thì chỉ có một khả năng duy nhất, Triệu Thanh, đúng như cô phỏng đoán, là người của Triệu gia.

Phụ thân "cũ" của Giang Tuyết Tử, Triệu Yến Lâm, ở Triệu gia là anh tư, năm kia chịu không ít chuyện gièm pha, vợ mới cưới vào cửa đã có gian tình với bên ngoài, nữ nhi ruột thịt duy nhất thế mà lại không phải con mình, bệnh gan phát nặng, phải ở bệnh viện điều trị mất một thời gia. Sau đó không bao lâu liền cùng vợ chồng anh cả của đi Mỹ, vừa trị liệu tĩnh dưỡng, thuận tiện định cư ở nơi đó.

Mà Triệu Thanh này chính là con gái rượu của anh cả Triệu gia, hè năm trước vừa tốt nghiệp một trường cảnh sát nổi tiếng của Mỹ, trở lại thành phố B là việc ở trụ sở cảnh sát. Đối với năng lực và trình độ của cô ấy, đi đến đại đội hình cảnh mới là thích hợp nhất, hơn nữa Triệu gia trong giới này có căn cơ rất sâu, thực lực của Triệu Thanh cũng rất tốt, đến thị cục muốn chức vị gì liền tuỳ cô ấy chọn. Thế mà nha kia cũng không biết nghĩ như thế nào, chọn tới chọn lui lại chạy đến tiểu đội đặc công, từ một viên cảnh sát bình thường mà phát triển.

Người ngoài cảm thấy kỳ quái nhìn không thấu, Triệu gia cũng mù mơ, duy chỉ có anh cả của Triệu gia, cha của Triệu Thanh lại nắm rất rõ tâm tư của con mình. Tiểu đội đặc công này của thành phố B có đội trưởng Triển Kính, đội phó Âu Dương là hai người trẻ tuổi có tiền đồ nhất, Triệu Thanh muốn kết giao cũng không phải là chuyện khó. Âu gia tuy nói là cảnh sát thế gia, nhưng vốn là người từ thành phố T, không có mấy quen thuộc với Triệu gia. Chỉ còn lại Triển Kính. Triệu Yến Phụ rất nhanh liền hiểu được, khuê nữ nhà mình đã sớm để ý tới nhị tiểu tử của Triển Thụ Đào!

Triển gia cùng Triệu gia không thể nói là thân thiết bao nhiêu nhưng cũng không trở mặt thù hằn như với Giang gia. Triển Thụ Đào tổng tham mưu của thanh phố B, vợ cũng xuất thân từ danh môn Giang Nam, con trai lớn Triển Phong nổi danh trong giới thương nhân thành phố B không chỉ vì giỏi giang xuất chúng mà còn là vì sự lạnh lùng đến tàn nhẫn, tiểu tử Triển Kính ở trong quân đội rèn luyện 10 năm, vì nhân dân phục vụ. Cả hai tiểu tử này đều có bản lĩnh vững vàng, mạnh mẽ, là con em thế gia nhưng không câu nệ tiểu tiết, nhanh nhẹn hoạt bát cùng hào phóng dễ chịu. Đừng tưởng tên nhóc năm nào là bốc đồng mà rời quân đội, trước mắt chỉ là một đặc công tiểu đội trưởng nhưng chưa tới nửa năm đã lập hai lần đại công, trong cục không ít người đều âm thầm xem trọng. Vị trí cục phó đã bắt đầu muốn thay người, Triển Kính cũng chưa tới 30, không có khả năng chỉ ở mãi một chỗ, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở... Nói tóm tại, Triệu Yến Phụ vô cùng ưng ý đối tượng đã lọt vào mắt xanh của con gái mình.

Mà những gì Triệu Yến Phụ suy nghĩ cũng là những điều Triệu Thanh cất giấu trong tâm. Cho nên ly rượu này là được chọn một thời điểm tốt, lý do không chê vào đâu được nhưng thái độ của người kính rượu lại khó coi vô cùng.

Trong tay Giang Tuyết Tử chỉ có một ly nước ép do Triển Kính rót cho cô. Anh vừa mới đi gọi thêm đồ ăn lại có một cuộc điện thoại không nghe không được gọi tới. Cho nên cứ vừa khéo như thế, trong lúc Triệu Thanh dùng một ly rượu trắng ép buộc Giang Tuyết Tử thì Triển Kính lại đang ở bên ngoài bị một cuộc điện thoại cản không thể đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.