Tám giờ tối...
Triển Kính về nhà, phát hiện bên trong biệt thự là một vùng tối tăm, chỉ có điều hoà trung tâm vẫn đang hoạt động không ngừng, chứng minh trong nhà vẫn có người.
Thay dép bông đi trong nhà, một bên tháo bớt cổ áo cảnh phục, một bên sải bước lên lầu. Anh khẽ cau mày đi về phía phòng ngủ của Giang Tuyết Tử. Mặc dù không bật đèn, nhưng đối với một quân nhân quanh năm sống trong quân ngũ như anh, với thị lực của mình chỉ cần liếc mắt một cái đã nắm rõ được tình hình trong phòng.
Hơi chần chờ, Triển Kính xắn tay áo, đẩy cửa phòng ngủ của chính mình.
Trong phòng là một mảng tối mờ mờ nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng, đưa lưng về phía anh là tiểu thiên hạ nho nhỏ trăng trắng đang cuộn mình làm ổ trên chiếc giường xanh đậm to lớn.
Triển Kính rùng mình một cái, đi vài bước đến, sờ sờ cái trán mượt mà của Giang Tuyết Tử, nhẹ giọng hỏi: "Sao không bật đèn? Trong người không thoải mái sao?"
Giang Tuyết Tử mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng, trên người mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu xanh thiên thanh, vải dệt mềm mại ôn nhu ôm sát cả người. Triển Kính nhíu nhíu mày, mấy ngày trước lúc tiểu nha đầu này phơi quần áo còn lẩm bẩm phàn nàn bản thân khi mua không chú ý, chiếc váy ngủ này không biết mặc khi nào thì hợp. Vải mềm mại nhưng quá mỏng, chiều dài lại quá dài, mùa nào mặc cũng không hợp. Hôm nay là xảy ra chuyện gì, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277783/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.