Chờ Giang Tuyết Tử đem mọi chuyện nói xong, đèn trong phòng cũng bật lên, thành phố đã chìm vào bóng đêm lấp lánh. Triển Kính ôm người nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mấy lọn tóc nâu, khoé môi thuỷ chung gợn lên một đường cong: "Trút hết nỗi lòng rồi, có dễ chịu hơn chút nào không?"
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt. Cửa sổ mở hé, rèm cửa bay bay, gió thổi vào phòng mang theo chút hơi nước âm ẩm. Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn mưa bụi nho nhỏ...
Giang Tuyết Tử nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, nghiêng thân mình hướng về phía Triển Kính, đưa mắt nhìn bóng đêm mông lung. Qua một hồi lâu mới nói: "Tiểu Kiều tỷ có nói với anh..."
"Sao?"
"Em hôm nay..." Giang Tuyết Tử hít một hơi, đem tâm tư ẩn giấu cả ngày hôm nay nói ra: "Triển Kính, em là hoàn toàn trở mặt với người nhà rồi."
"Em tát Giang Tử Huyên một bạt tai. Mọi chuyện ở Giang hiện tại đều là do Giang Tử Sanh làm chủ. Anh em bọn họ đều không phải là người bình thường, hôm nay tưởng chừng không có chuyện gì nhưng Giang Tử Sanh khẳng định đã bị em làm cho tức điên lên rồi."
"Em cũng đã sớm không còn trông chờ gì vào ông ngoại nữa. Lúc trước em không chỉ nghĩ qua một lần, Giang Tử Sanh, Giang Tử Huyên, còn có Lâm thư ký, tất cả mọi chuyện bọn họ làm với em, ông ngoại có biết hay không? Cho nên đến lúc nhịn không được muốn khóc lên, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.