Lúc Triển Kính gọi điện thoại tới, Giang Tuyết Tử đang đánh số cho mấy chồng sách mới, nhận điện thoại cũng dùng một giọng điệu nhẹ nhàng chuyên nghiệp: "Thư viện thành phố xin nghe."
Đầu dây bên kia sửng sót một chút, một lát sau mới nói: "Là anh."
Giang Tuyết Tử cũng ngẩn người, không phải không nhận ra thanh âm của đối phương, nhưng là đối với thanh âm quen thuộc mỗi ngày mỗi tháng lúc này lại xuất hiện ở trong điện thoại mà cảm thấy kinh ngạc.
Cơ hồ mỗi đêm cô đều tìm băng ghi âm cũ kĩ kia, bỏ vào mp3, cắm tai nghe, từ từ nhắm hai mắt nghe đi nghe lại mấy lần, sau đó mới bấm dừng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hai năm khổ sở kia là nhờ mấy lời không tính là ôn nhu của Triển Kính chúc mừng sinh nhật cô làm bạn, cùng cô vượt qua đêm dài đằng đẵng. Dần dần đã thành thói quen, mỗi đêm trong phòng nhỏ đơn sơ của mình cô đều cần tới ba phút ghi âm ngắn ngủi kia giúp mình thả lỏng sau một ngày dài, bình yên đi vào giấc ngủ.
Hiện tại, thanh kia trầm tĩnh êm tai ấy đang ở bên kia điện thoại, Giang Tuyết Tử ngừng thở, nhất thời im lặng.
Đối phương tựa hồ có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Là anh, Triển Kính. Nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Giang Tuyết Tử lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận: "Không, không phải...Tôi vừa mới, ừm, máy tính xảy ra chút vấn đề." Vừa nói, tay vừa dùng lực bấm chuột, chứng minh mình nói không ngoa.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam/3277756/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.