Chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ không thể chiếu tỏ một góc của căn phòng VIP rộng lớn trên tầng triệt. Trái với dáng vẻ nên có: sang trọng, đắt đỏ, kiêu ngạo như loài rồng lớn tượng trưng uy áp chỉ cần cảm nhận hơi thở của toàn bộ khách sạn Ninh Giang. Nơi đây càng nặng nề, u ám, mụn nhọt sợ hãi chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến tổn thương tan tành.
Những ranh giới xấu xí đê tiện đó không ai dám bước qua.
Tử Từ cũng không dám.
Cô đã tỉnh lại từ lâu sau giấc mơ ngàn lần như một. Cơ thể mềm nhũn như bao lần, không có sức mở mắt, cũng không có sức cảm nhận có bao nhiêu con mắt đang dán chặt trên người.
Có lẽ có rất nhiều…
Hoặc chỉ có một đôi mắt…
Hay, thậm chí cô bây giờ không còn là gì để những người đó quan tâm, sẽ chẳng có ai nhìn thấy, chẳng có ai muốn nhìn thấy.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Giống như chiếc đệm dưới lưng, mềm mại, thật tốt!
Giống như tấm chăn trên người, mùi hương sạch sẽ, ấm áp, thật tốt!
“Còn định ngủ đến bao giờ?”
m thanh mang theo chút lười biếng, chút mệt mỏi, chút khàn khàn trầm thấp. m điệu dửng dưng như đang hỏi một chuyện vốn dĩ là như vậy.
Cộp…cộp…cộp…
Tiếng bước chân nặng nề giáng xuống nền nhà xa dần.
Tách…
Ánh sáng chói chang như phép thuật phù thủy chiếu rọi từng phần dáng vẻ căn phòng, cảm giác như chiếu sáng đến cả nơi đen tối nhất trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751534/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.