Thích một người quả thật rất đơn giản, chỉ đơn giản một ánh mắt, một nụ cười, một giọng nói hay thậm chí hành động nhỏ nhặt tưởng như vô dụng nhất nhưng lại quyết định tất cả.
Còn cô, ngay từ đầu đã không không thích một thứ đơn giản đến vậy.
Ngày cô gặp Thư Vân Môn, cô cứu cậu ta chẳng qua nhìn thấy chuỗi tràng hạt mất một tháng bản thân chép kinh mới xin được từ chỗ sư thầy. Cô không muốn cậu ta bị thương, vì nếu nhỡ không may, chuỗi tràng hạt bị sứt mẻ cô cũng rất đau lòng.
Lúc đó cô đã biết người anh tốt nhất, đáng tin cậy nhất, vĩ đại nhất, tuyệt vời nhất trong lời cô bạn không nhớ tên suốt ngày bám dính mình thì ra là một tên du côn.
Cô không muốn tiếp xúc với hạng chỉ biết đánh đấm đó.
Nhưng thời gian ở bên cạnh Lệ Linh, nghe cậu ta nói rất nhiều về người tên Thư Vân Môn đó, cô có chút tò mò.
Cô tò mò những người giàu có sẽ sống buông thả như vậy?
Cô tò mò nhưng người khác tầng lớp với mình đang cảm thấy bản thân cô có điều gì đặc biệt?
Cô tò mò, nếu như bản thân có thể thoát khỏi cuộc sống nhơ nhớp, nghèo khổ này, thì cuộc đời cô sẽ tốt như nào.
Để rồi tất cả sự tò mò dừng lại khi cô tỏ tình với Thư Vân Môn, và hắn đồng ý.
Chính Tử Từ cũng không nghĩ, cô bước một chân qua ranh giới đơn giản như vậy.
Cứ như thế, cô, Thư Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751501/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.