Sáng hôm sau.
Mộc Trà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chưa có dấu hiệu khả quan nào cả. Triệu Vô Tâm uống ly sữa nóng đảo mắt về phía cô.
\-Muộn học rồi kia. Yên tâm đi, cổ phiếu sẽ tăng thôi.
Mộc Trà ủ rũ vác cặp đi học, xuống tới cửa gặp phải Lâm Triệu Vũ. Cô không thèm nhìn caca của mình lấy một lần mà đi thẳng luôn. Lâm Triệu Vũ luống cuống chạy về phía cô.
\-Mộc Trà, anh chỉ muốn tốt cho em, anh sợ em sẽ chịu đả kích khi nhắc lại quá khứ. Anh không muốn nói cho em về quá khứ ấy.
Mộc Trà tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt nhìn về khoảng trời phía trước mặt. Đả kích? Vốn dĩ cô cũng chịu nhiều đả kích lắm rồi mà. Dằn vặt bản thân suốt bao năm qua, chịu sự sỉ nhục bao nhiêu năm qua. Rốt cuộc cô làm gì sai chứ.
\-Hiện tại em không muốn nói. Em phải đi học.
Mộc Trà chạy thật nhanh, nói cô trốn tránh cũng không sao? Đúng thật là cô đang trốn tránh. Mộc Trà thở phù một cái, đi thẳng vào cổng chính của trường học. Đang đi thì cô bị chặn lại. Là Lâm Lục Chi cùng vài đứa bạn của cô ta. Một trong số đó bước tới trước mặt cô, khoanh tay trước ngực bĩu môi.
\-Đồ phế vật, tại sao cô dám đánh tiểu Chi hả??
Mộc Trà không chịu nhường, buộc gọn gàng mái tóc lại, hai tay khoanh trước ngực ngẩng cao đầu hất cằm về phía cô ta. Nữ chủ, cô lại kể chuyện thêm mắm dặm muối rồi.
\-Phế vật sao? Điểm của tôi hơn cả Lục Dật Thần đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-con-la-nu-phu/2938012/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.