Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13
Chương sau
3 Nghiêm Án trong trí nhớ của tôi, từng nắm lấy tay tôi, hôn trộm má tôi. Cùng tôi ngắm hoàng hôn, gió thổi màn đêm. Anh nói chúng ta sẽ ở bên nhau... Tất cả những kỳ vọng của tôi đối với Nghiêm Án, đã bị phá vỡ trong đêm mưa lớn đó. Sau khi mẹ của Nghiêm Án chạy ra khỏi nhà và xảy ra tai nạn xe cộ. Trước khi ch.ế.t, bà nói với Nghiêm Án rằng bà đã nhìn thấy cha anh với một người phụ nữ khác ở bên nhau. Người phụ nữ đó, là mẹ tôi. Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt Nghiêm Án nhìn tôi khi đó, lạnh như băng, u ám, hận không thể xé ná.t tôi. Anh nói rằng làm thế nào anh có thể thích con gái của một tiểu tam. Từ đầu đến cuối, tôi tin tưởng mẹ tôi vô điều kiện. Bà ấy hiền lành và tốt bụng như vậy, nuôi dạy tôi lớn lên một mình, dạy tôi đạo lý làm người, không bao giờ làm điều ác với người khác. Tôi hiểu nỗi thống khổ m.ấ.t mẹ của Nghiêm Án, cũng từng cầu xin anh tin tưởng chúng tôi, đổi lại chỉ là Nghiêm Án hận càng thêm hận. Mà cha Nghiêm Án lựa chọn ra nước ngoài để trốn tránh tất cả. Sau đó, mẹ tôi bị trầ.m cả.m nặng. Bà không còn giao tiếp với bất cứ ai, yếu đuối như thể bà có thể ch.ế.t bất cứ lúc nào. Đối với Nghiêm Án mà nói, như vậy vẫn không đủ. Anh ta nói, tôi phải đau đớn hơn anh ta thì mới coi là Chuộc Tội. Tôi ngâm mình trong nước trong một thời gian dài. Nhưng chữ trên vai, làm sao cũng không rửa sạch được. Mỗi lần nhìn, tôi càng sụp đổ thêm một phần. Nhìn vào gương, tôi giơ con d.a.o lên. Một d.ao một d.ao, xẻo trên vai. Làn da nở rộ, m.á.u tư.ơ.i tuôn ra như hoa. Dường như tôi không cảm thấy đau đớn, cho đến khi hai chữ đó bị rạch đến m.á.u và th.ị.t lẫn lộn. Con mèo chạy đến cọ xát chân tôi, nó giống như lo lắng cho tôi, không ngừng chạy quanh tôi. Tôi ôm nó lên, đón nhận nơi gửi gắm tinh thần duy nhất. 4 Trong bệnh viện, sợ mẹ nhìn thấy vết thương trên cơ thể tôi, tôi chỉ dám nhìn bà từ xa. Bà vẫn còn phát ngốc cả ngày, không thấy cải thiện. Lo bà xảy ra chuyện, tôi đã ngồi trên băng ghế dự bị ngoài hành lang suốt đêm. Đêm khuya, tên Nghiêm Án xuất hiện trên màn hình điện thoại di động. Trong lòng tôi lập tức có dự cảm không tốt, click vào hình ảnh anh ta gửi tới, cả người tôi lập tức phát lạnh. Tôi gọi xe trong mưa, vội vã đến nơi anh ta yêu cầu. Vừa vào cửa, trái tim tôi đã bị siết chặt. Con mèo của tôi nằm trên mặt đất, móng vuốt trước dính m á u, tai gục xuống, hơi thở cũng thoi thóp. Tôi run rẩy quỳ xuống đất, đưa tay muốn ôm lấy nó, lại sợ lại làm nó bị thương. Văn Giai Nghiên bước giày cao gót, dừng lại bên cạnh con mèo. "Khương Mạn, mèo của cô làm tôi bị thương, cô nói nên làm cái gì bây giờ?" Tôi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Án, đôi mắt của anh ta giống như phủ một tầng hàn băng. "Cầu xin các người..." Giọng của tôi khô khốc khàn khàn, hèn mọn cầu khẩn anh ta: "Buông tha cho con mèo của tôi..." Trong nháy mắt Nghiêm Án và tôi nhìn nhau, gợi lên một nụ cười đùa giỡn. "Khương Mạn, cô có một đàn anh thân thiết, có một con mèo đáng yêu, sao lúc này lại nhớ tới tôi?" Điện thoại di động trên mặt bàn của Nghiêm Án còn sáng, trên đó là ảnh anh ta gửi cho tôi. Trong ảnh, là cảnh tôi và đàn anh Chu Kỳ trêu chọc mèo. "Con mèo này... Là Chu Kỳ đưa cho tôi... Anh ấy chỉ... Thỉnh thoảng đến thăm mèo, chúng tôi không có...". Tôi cố gắng sơ cứu cho con mèo, những lời giải thích đều rời rạc. Sợ rằng sự trả thù và mong muốn kiểm soát của Nghiêm Án đối với tôi sẽ càng làm nhiều người bị liên lụy hơn. Nghiêm Án ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, tôi giống như thú cưng ngoan ngoãn đi qua. Anh ta đưa tay kéo tôi ngồi trên đùi anh ta, tay kia giữ thắt lưng tôi. Giọng nói của anh ta chưa bao giờ được gần gũi với tôi như vậy. "Nhìn tôi." "Khương Mạn, cô chưa bao giờ cho tôi ánh nhìn đầu tiên của mình." Tôi nhìn anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương. Thật là một khuôn mặt hoàn mỹ, giống như tác phẩm đắc ý nhất của Đấng Tạo Hóa, mỗi một tấc đường nét đều tinh xảo đến cực điểm. Trước kia tôi cũng từng động lòng, hiện giờ lại nhìn khuôn mặt này, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và tàn nhẫn. Văn Giai Nghiên càng thích anh ta thì càng căm hận tôi. Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm thân thể tôi và Nghiêm Án dựa sát vào nhau, móng tay khảm vào da thịt. Nghiêm Án vuốt ve mặt tôi. "Hôn tôi, tôi sẽ thả nó."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13
Chương sau