8
Đang muốn đáp lại, lúc này ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía đường đối diện.
Không biết từ lúc nào, nơi đó có một chiếc xe sang màu đen vô cùng quen mắt.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Nghiêm Án chiếm hết tầm mắt của tôi.
Tôi không thấy rõ biểu tình của anh ta, chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương thổi quét đến.
Nghiêm Án lơ đãng phun ra một vòng khói, vài giây sau, xe rời đi.
Tay tôi run lên, vòng tay của Chu Kỳ rơi xuống đất.
Tôi không dám liếc mắt nhìn anh ấy nữa, hoảng sợ nói một tiếng xin lỗi, xoay người bỏ chạy.
Thời điểm này, tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức, đi xa!
Chẳng bao lâu, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho mẹ tôi và đặt vé máy bay.
"Mẹ, chúng ta...".
Bà không ở trong phòng bệnh...
"Mẹ?".
Giọng nói của tôi run rẩy.
Sân thượng, hồ nhân tạo, góc cầu thang, toàn bộ bệnh viện...
Tôi không thể tìm thấy bà ấy!
Chân tôi mềm nhũn, dựa vào tường trượt xuống đất.
Ngón tay run rẩy không ngừng, gọi điện thoại cho Nghiêm Án.
"Mẹ tôi... Ở đâu?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền đến tiếng cười nhạo của anh ta.
"Lúc này, cô mới có thể nhớ tới tôi."
"Nghiêm Án!".
Tôi gần như sụp đổ và rít lên tên của anh ta.
Lần cuối cùng gọi tên anh, là lúc e lệ đáp lại lời thổ lộ của anh ta.
Tôi không muốn tin rằng anh ta sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-con-la-anh-sang/2814874/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.