🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Úy Lam vừa kiểm tra cơ thể của Adrian vừa hỏi mấy câu đại loại như ‘Tên bố anh là gì’ tới lần thứ ba, Adrian rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Đầu óc tôi thật sự không có vấn đề gì cả, chỉ là mới vừa rồi nhất thời chưa phản ứng kịp! Ai mà nhớ tên bố tôi là gì được cơ chứ! Hỏi Chung Yến may ra em ấy còn nhớ được.”

Úy Lam gật đật đầu: “Xem ra là không có vấn đề gì.”

Nói chuyện với Úy Lam thật sự quá tốn sức, Adrian mệt lòng tới cực độ. Hắn vừa mới tỉnh lại từ cơn mê, khác với trong mộng, nằm trên giường hơn nửa nắm, cả người hắn không có chỗ nào là không thoải mái cả.

Úy Lam bắt đầu báo cáo tình trạng cơ thể của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nghe vào, dù sao những điều này Chung Yến cũng sẽ ghi nhớ hết, hắn vội vàng hỏi lại lần nữa: “Chung Yến đâu? Thiết bị đầu cuối của tôi đâu rồi?”

“Ngài Chung mới ra viện không bao lâu, chúng tôi đã cho người thông báo rồi, hẳn là sẽ tới ngay thôi. Thiết bị đầu cuối của ngài cũng là ngài ấy giữ.” Úy Lam nói tới đây thì thiết bị đầu cuối của cậu ta cũng kêu lên. Cậu ta nâng cổ tay nhìn thoáng qua, nói tiếp: “Ngài tổng thống và chỉ huy Suster đều đã nhận được tin rồi. Chỉ huy đang trên đường đến, tổng thống tạm thời không thể phân thân tới được, báo chúng tôi gửi tới ngài lời hỏi thăm sức khỏe, sau này sẽ trò chuyện cùng ngài sau.”

Adrian vô thức hỏi: “Ai?”

“Tổng thống Vahl Cayman và Chỉ huy lâm thời Fayn Suster. Anh ấy không chịu nhận lễ trao quân hàm chính thức, nói muốn chờ ngài tỉnh dậy sẽ trả lại chức vụ cho ngài.”

Adrian định ngồi dậy, lần đầu thử thất bại. Úy Lam thấy vậy muốn đi qua giúp hắn, lại bị hắn đưa tay chặn lại: “Không cần, tôi có thể tự làm.”

Thế là Úy Lam thật sự đứng đó không nhúc nhích, chỉ để nghị nói: “Triệu chứng cơ bắp không có sức trong hai ngày này là rất bình thường, lịch tập luyện khôi phục chức năng đã lên kế hoạch xong cho ngài.”

Adrian gật đầu, vẫn kiên trì tự ngồi dậy, tiếp tục hỏi: “Tổng thống đương nhiệm là Vahl… Vì sao Chung Yến lại từ chức?”

“Vì ngài đó. Mỗi ngày ngài ấy trừ đi ngủ thì hơn nửa thời gian đều tốn ở phòng bệnh này, có lẽ cũng không có thời gian xử lý công việc.” Nếu như đổi thành người khác nói chuyện này, có lẽ sẽ cố kỵ tới trạng thái tinh thần của Adrian lúc này mới vừa tỉnh lại mà nói uyển chuyển một chút, nhưng Úy Lam trước nay chưa từng biết cái gì gọi là uyển chuyển. Adrian hỏi, cậu ta bèn thẳng thắn nói: “Tôi không biết ngài ấy nghĩ sao, nhưng nếu là chúng tôi cũng không thể làm được như vậy. Trong mấy ngày tìm kiếm, ngài ấy ngoại trừ việc giám sát đội cứu hộ thì tất cả những chuyện khác đầu không quan tâm, chính vụ đều là phó tổng thống lúc đó giải quyết. Về sau khi tìm thấy khoang cứu thương và cứu được ngài ra, ngài ấy lại liên tục tăng ca suốt hai tháng liền, chờ khi xã hội hoàn toàn bình ổn với thể chế mới mới từ chức khỏi vị trí tổng thống, dẫn theo chúng ta cùng về tinh khu Navi.”

Adrian sửng sốt hỏi: “Nơi này là Navi sao?”

Không thể phủ nhận rằng hắn vì sự thật này mà buông lỏng không ít, Thủ đô tinh đối với hắn là một vũng bùn, có rất nhiều người không có ý tốt và những mối quan hệ rối ren. Còn tinh khu Navi lại là nơi một tay hắn trùng kiến, hoàn cảnh đơn thuần hơn xa quê hương.

Chung Yến nhất định là quan tâm tới tâm trạng của hắn khi tỉnh lại nên mới mang hắn trở lại Navi.

Đáy lòng Adrian trở nên mềm mại, càng thêm cấp bách muốn gặp lại người kia. Lúc này, cả hai đều nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập: “Chắc là ngài Chung tới, ngài Thống soái, tôi xin phép ra ngoài trước.”

Cậu ta đoán không sai, chưa chờ tới khi Úy Lam mở cửa đi ra, Chung Yến đã tự đẩy cửa phòng. Bình thường hắn rất khách khí với Trưởng quân y Úy Lam, nhưng lúc này ngay cả lời chào hỏi cũng quên nói, trong mắt y hoàn toàn chỉ còn Adrian đang ngồi trên giường.

“Tiểu Yến.” Adrian khàn khàn nói, “Tiểu Yến.”

Úy Lam mở cửa ra ngoài.

Nước mắt Chung Yến tràn mi mà chảy xuống, chạy tới nhào vào trong lòng Adrian.

“Đừng khóc, anh trở về rồi.” Adrian vùi đầu vào mái tóc mềm mại khô ráo của y, tham lam hít thật sâu mùi hương thanh mát trên người Chung Yến, thì thầm nói, “Xin lỗi, anh xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa, anh sẽ từ chức ngay…”

Chung Yến hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười ấy thế mà cũng rất đẹp. Adrian cẩn thận thay y lau nước mắt, Chung Yến rốt cuộc tìm lại được giọng nói: “Anh từ chức làm gì chứ. Thống soái năm mươi ba quân đội khác với Tổng thống, bình thường lại không có việc gì phải làm, không thì anh nghĩ sao mà bản thân nằm hơn nửa năm mà vẫn còn giữ được chức vụ chứ.”

“Vậy thì từ chức chỉ huy quân đội Navi, ném cho Fayn. Về sau anh chỉ ở cạnh em.”

Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay trái của Chung Yến, nhìn thấy chiếc nhẫn vẫn còn an ổn được đeo trên ngón vô danh thì thở phào, “Tốt rồi…”

“Gì cơ?” Chung Yến hỏi.

“Anh mơ thấy ác mộng.” Adrian lòng vẫn còn sợ hãi nói. “Mơ thấy em không quan tâm đến anh, anh cầu xin thế nào em cũng không chịu tha thứ cho anh, còn ở bên người khác nữa.”

Trên mặt Chung Yến lộ ra vẻ buồn cười, điều này sao có thể xảy ra! Còn chưa đợi y mở miệng, Adrian đã ôm thật chặt y vào ngực, khẩn cầu: “Anh biết anh không thể tha thứ được, nhưng em đừng đi, anh sẽ dùng cả đời để trả. Đừng rời bỏ anh, chỉ riêng điều này anh không thể chịu được.”

Thấy hắn lo sợ không yên như vậy, Chung Yến cũng chẳng còn lòng dạ nào mà cười hắn nữa. Y đau lòng ôm ngược lại Adrian: “Sao em lại rời xa anh được? Hơn nửa năm nay, ngày nào em cũng ở bên anh, dù cho là hai tháng bận rộn nhất thì ngày nào cũng sẽ đến bệnh viện Thủ đô tinh thăm anh. Mỗi ngày em đều đúng giờ ăn cơm, đúng giờ rèn luyện, em còn muốn ở bên anh thật lâu nữa mà. Em vì chăm sóc cho anh mà từ chức, liều mạng làm việc hai tháng, đợi tới khi xã hội ổn định mới rời đi. Trên cộng đồng ảo danh tiếng của em rất tốt. Tất cả mọi người đều nói, mặc dù em chỉ làm tổng thống hai tháng nhưng lại là một tổng thống có trách nhiệm. Chỉ có mình em mới biết, em không phải vì bọn họ, em là vì đợi khi anh tỉnh lại có thể trông thấy một thế giới đã bình ổn chuyển giao qua thời đại mới.”

Adrian thầm giật mình, muốn nói cảm ơn, lại muốn nói lời xin lỗi, nhưng dù là loại nào cũng lộ ra vẻ cứng nhắc bất lực. Hắn đưa tay vuốt mặt Chung Yến, thật lâu sau mới nói: “Giờ anh đã tỉnh lại rồi… Em có muốn làm tổng thống nữa không? Sau khi nhiệm kỳ của chú Vahl kết thúc, em có thể tranh cử lần nữa, anh sẽ dốc hết sức ủng hộ em.”

“Không cần.” Chung Yến nói, nỗi tủi thân kiềm chế hơn nửa năm rốt cuộc bộc lộ ra một chút, “Lúc đó em đã nói rồi, không cần tổng thống gì cả, chỉ cần anh thôi, nhưng anh lại không chịu đồng ý! Anh còn hủy máy liên lạc nữa, không ai biết là có khoang cứu thương cả, trong suốt mấy ngày tìm kiếm, em…”

Y không nói được nữa, nước mắt mãi mới ngừng lại được lại bắt đầu trào ra. Trái tim Adrian đau rã rời, người hắn đã từng hứa sẽ che chở bảo vệ dưới lòng bàn tay lại bị chính mình làm cho tổng thương đến vậy, hắn hận không thể đem hết dịu dàng và ngọt ngào ngày sau đều dành hết cho y của lúc này. Thế nhưng hắn không làm được, chỉ có thể ôm thật chặt lấy người trong ngực.

Hai người an ủi nhau hồi lâu, Chung Yến cảm thấy thẹn thùng trước, y lau nước mặt lui ra khỏi cái ôm của Adrian.

“Anh có đói không? Chắc là đói lắm rồi, những dịch dinh dưỡng kia chỉ có thể duy trì sinh mạng thôi mà. Để em tìm Úy Lam hỏi xem trong thời gian này anh có thể ăn được những gì, đợi về nhà em sẽ làm cho anh. Đúng rồi, họ còn nói anh tỉnh lại sẽ cần làm rèn luyện để khôi phục, chúng ta có thể cùng nhau rèn luyện. A, còn nữa, Thỏ bự nhà chúng ta lại lớn thêm một vòng rồi, cửa của cái ổ lại hơi hẹp, em không biết làm nên có nhờ Suster qua giúp nó mở rộng thêm một chút. Em đang nghĩ có phải nên lấy cho nó một cái tên không, hiện giờ nó đang là đại sứ hình tượng của hiệp hội bọn em. Lúc trước em giúp nó lập một cái trang cá nhân, giờ đã rất nổi tiếng, gần như đuổi kịp số fan hâm mộ của chúng ta rồi. Đợt sinh nhật nó còn có rất nhiều người vẽ tranh chúc mừng sinh nhật nữa, chỉ là không biết vì sao lại vẽ mắt nó thành màu bạc, rõ ràng là màu đỏ mà. Phổ cập giáo dục về Thỏ khổng lồ vũ trụ vẫn còn là một hành trình dài, vậy nên em mới dấn thân đi…”

Adrian dịu dàng kiên nhẫn nhìn y, nghe y kể hết những truyện mình đã bỏ lỡ trong suốt nửa năm này.

Học viện Tối cao đang trong giai đoạn chuẩn bị trùng kiến, Vahl và Fayn có tiết lộ rằng khả năng cao nó sẽ được đặt tại giao giới giữa của tinh khu Navi và tinh khu Labor – Bạch Thuẫn tinh. Một khi Học viện Tối cao tọa lạc tại đây, thế cục mới – hai hạch tâm của Liên Bang là tinh khu Navi và Thủ đô tinh mới có thể vững chắc được.

Xã hội trùng kiến, thay đổi hệ thống lên lớp, tuyển dụng, hôn nhân và sinh sản. Cộng đồng ảo cho ra mắt công năng chuyển đổi giấy hôn thú. Căn cứ vào kết quả điều tra, chỉ có hơn một nửa số vợ chồng sử dụng tính năng này để thỉnh cầu giấy chứng nhận kết hôn mới, phần đông số còn lại không định tiếp tục ở bên nhau. Cũng có số ít là tình huống đặc biệt, ví dụ như Chung Yến và Adrian cũng không làm giấy chứng nhận có giá trị kiểu mới.

Mặc dù để đề phòng số lượng nhân khẩu tăng mạnh trong thời gian ngắn mà khi còn tại vị Chung Yến đã lập nên chính sách kế hoạch hóa gia đình lâm thời trong vòng mười năm, tuy vậy số lượng phụ nữ mang thai trên khắp Liên Bang trong hơn nửa năm này vẫn gia tăng không ít. Các cặp vợ chồng nguyện nắm tay nhau tiếp tục, có điều kiện phù hợp chính sách và mong muốn có con nhanh chóng hành động. Hiện giờ toàn Liên Bang đều đang ngẩng đầu trông ngóng, không biết đứa trẻ đầu tiên của thời đại mới – thế giới được tạo nên vì ý chí tự do của con người sẽ được sinh ra ở nơi đâu.

“Nói đến em bé… Ừm, Úy Lam có nói gì với em không?” Adrian cẩn thận thử dò xét hỏi.

Đã một tuần kể từ khi Adrian tỉnh lại, kế hoạch hồi phục cho hắn được sắp xếp trong tận ba tháng, chẳng qua hiện giờ các hành động cơ bản gần như đều không có vấn đề, ngay ngày hôm sau đã có thể xuất viện về nhà. Hai người xa cách hơn nửa năm, Adrian chỉ cảm giác như ngủ một giấc dài, nhưng Chung Yến lại có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói: liên quan tới hai người họ, liên quan tới bạn bè, có cả những gì của thời đại mới này nữa.

Trời dần tối, hai người ăn cơm tối xong, hiện giờ đang cùng nhau ngồi trên lưng lông nhung mềm mại của Thỏ bự ngắm sao nói chuyện phiếm.

Con thỏ quả nhiên đã lớn thêm không ít, cũng biết nghe lời hơn nhiều. Bây giờ muốn lên lưng nó sẽ chỉ cần chỉ huy nó nằm xuống, nó sẽ ngoan ngoãn duỗi một chân ra để hai người họ leo lên.

“Nói gì?” Chung Yến hỏi.

“Hự, không có gì.” Adrian vội nói. Lường trước được khả năng mình được cứu ra, Úy Lam sẽ không nói chuyện về mẫu gen cho Chung Yến, hắn đã chuẩn bị sẽ trộm trở về tiêu hủy chứng cứ, về sau sẽ không đề cập tới việc này nữa. Thời gian ở bên Chung Yến đã đủ hài lòng rồi, hắn cũng không muốn tự tạo thêm phiền phức cho mình.

Chung Yến tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Cậu ấy không nói gì về chuyện liên quan tới đứa bé, chỉ nói sẽ tùy em xử lý.”

Y nói mà vẻ mặt không hề thay đổi, Adrian hoảng, vội giải thích nói: “Lúc đó anh chỉ nghĩ, ngộ nhỡ em muốn giữ lại tưởng niệm, không phải, lúc đó anh rất sợ em không có trụ cột tinh thần, sợ em nghĩ quẩn. Anh không biết còn có thể để lại cho em cái gì, ý của anh là… Em xem anh bây giờ vẫn còn rất khỏe mạnh, chúng ta có nên tiêu hủy cái đó đi không?”

“Hủy đi làm gì?” Chung Yến nhìn hắn nói, “Sau này nếu anh không nghe lời, em sẽ mang đi thỉnh cầu dung hợp gen tạo ra một đứa bé, đứa trẻ nhất định sẽ nghe lời hơn anh nhiều.”

Y nói chính là chuyện về thực đơn của Adrian. Khi xuất viện, Úy Lam đã giao cho Chung Yến một phần thực đơn, vì lo rằng nửa năm không ăn đồ ăn rắn dạ dày sẽ không thích ứng được nên đề nghị trong tháng này Adrian không nên ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ. Vậy nên những ngày này đồ ăn của Adrian chỉ dừng lại ở các món thanh đạm mà thôi. Ấy thế mà Chung Yến lại vì có thể chất kém nên thực đơn lại toàn các món đại bổ, món nào món nấy đều thơm nức mũi.

Adrian chỉ được ăn thanh đạm cuối cùng hết nhịn nổi, một ngày nọ nhân lúc Chung Yến ngủ trưa bèn lén lén lút lút đặt một phần ma lạt thang. Đang lúc ăn tới vui vẻ hăng say thì bị Chung Yến dậy rót nước bắt ngay tại trận, bị thảm bị dẫn tới bệnh viện kiểm tra giáo dục một phen; sau đó còn bị Fayn biết tin qua Úy Lam gọi điện tới chế giễu một chặp.

Xế chiều hôm nay, hai người ngồi bàn nhỏ uống trà chiều ở sân sau nhà. Chung Yến chuẩn bị cho Adrian một bát salad rau quả. Adrian vốn là hệ ăn thịt, không thích ăn rau. Nhân lúc Chung Yến về phòng thêm trà, hắn đánh bạo mang nguyên bát rau đút vào miệng Thỏ bự ở bên cạnh. Đâu ngờ rằng con thỏ ăn gì cũng chậm chạp, Chung Yến trở về thấy tòng phạm hẵng còn đang nhai chóp chép, bát salad của thủ phạm thì đột nhiên trống trơn, lập tức hiểu hết mọi chuyện.

Chung Yến xưa nay không hay so đo những việc xưa cũ, hiện giờ nhắc tới chính là xem như chuyện này còn chưa bỏ qua. Adrian vội vàng xám hối nhận sai một phen, cam đoan sau này thay đổi triệt để làm người lần nữa, cho gì ăn đó, không cho kiên quyết không ăn, lúc này mới vất vả dỗ được.

Vẫn nên tranh thủ thời gian thỉnh cầu giấy chứng nhận kết hôn mới càng sớm càng tốt mới được. Adrian nghĩ, di chứng của lần ác mộng kia quá lớn. Hiện giờ hắn chỉ có mấy việc, không phải là không được ăn ngon thì chính là lượng rèn luyện siêu lớn, khiến Chung Yến biết hắn rời khỏi sự trông nom của em ấy thì sẽ không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân; mỗi ngày rời giường còn phải xác nhận xem nhẫn của Chung Yến có còn trên tay không. Thật quá dày vò, phải nhanh chóng đảm bảo chủ quyền mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.