Tối đó Trần Ngật không trở về khách sạn nữa. Anh một mình đi dọc theo ngõ Bình Giang Tây rất lâu, bầu trời đêm vào mùa hạ giống như một bàn cờ lớn đầy sao.
Đi đến cuối ngõ là tới trường Trung học số Tám. Lúc này trong trường chỉ có mấy dãy nhà học của lớp 12 là còn sáng đèn. Trần Ngật không mang chứng minh thư theo, chỗ mà ngày xưa bọn họ hay trèo tường vào nay đã bị trường học dựng hàng rào sắt lên, anh không thể đi vào trong.
Sau đó, chắc khoảng mười một giờ, lớp 12 tan học. Mấy học sinh mặc đồng phục màu trắng xanh đi ra, Trần Ngật đứng ở bên đường đối diện nhìn một lúc lâu.
Anh cố gắng nhớ lại những chuyện có liên quan đến Nguyễn Miên, mỗi lần nói chuyện hay những lần chạm mặt của anh và Nguyễn Miên, thậm chí cả nét mặt và phản ứng của cô lúc ấy.
Nhưng thời gian thật tàn nhẫn, dù Trần Ngật cố gắng nhớ lại như thế nào thì vẫn có rất nhiều chuyện bị thay đổi và lãng quên bởi dòng chảy năm tháng.
Một lúc sau, khuôn viên trường vắng tanh. Trần Ngật đi bộ về theo con đường anh đi đến, bên cạnh là những chàng trai đang đạp xe chạy vút qua.
Anh đi đến đầu ngõ.
Từng ấy năm trôi qua, những chiếc đèn bị hỏng đã được thay thế bằng những bóng đèn mới từ lâu, mặt đường lót đá xanh cũng được san bằng lại, trong ngõ có rất nhiều người đã chuyển đi, những bảng hiệu bằng khung nhôm của mấy cửa hàng tạp hóa, cửa hàng hoa quả cũng đã được đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/899232/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.