Chắc hôm ấy là vào mùa hè năm 2008, trong một buổi tối nhàn rỗi chẳng có gì làm, Trần Ngật đến quán net ở ngõ Bình Giang Tây kia.
Vào tháng 8, Bình Thành vừa oi vừa nóng, cơn gió đêm cũng mang theo hơi nóng mãi chẳng tan.
Anh chơi game xong, bước ra khỏi phòng điều hòa toàn mùi khói thuốc, đứng trên bậc thang nói chuyện với bạn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại.
Cả nhóm con trai đều quay đầu sang nhìn, Trần Ngật cũng đưa mắt sang hướng đó, cách không xa là một cô gái chạy đến trước mặt Lý Chấp.
Lý Chấp nổi tiếng đẹp trai ở đây, thường xuyên có người tới xin phương thức liên lạc của anh nên Trần Ngật cũng chẳng nghĩ nhiều mà dời tầm mắt sang hướng khác.
Một lúc sau, anh và Lý Chấp quay về siêu thị để lấy ít đồ, nghe thấy Lý Chấp và cô gái đó nói chuyện đôi câu, sau đó tốt bụng dẫn đường giúp cô.
Thật ra Trần Ngật đã không còn nhớ rõ những mảnh ký ức ngắn ngủi rời rạc này nữa, mà đối với anh, buổi tối hôm ấy chẳng khác gì ngày thường.
Cũng giống như rất nhiều thứ trước đó, quay đầu là quên ngay.
Bây giờ khi nhớ đến những chi tiết bị lãng quên ấy, rốt cuộc Trần Ngật cũng hiểu tại sao lần đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy mình trong lớp lại có phản ứng ngạc nhiên đến vậy.
Hiển nhiên cô vẫn còn nhớ anh, nhớ rõ cuộc gặp gỡ tối hôm ấy, mà anh lại chẳng hề để ý, khiến bản thân phí hoài mười năm mới nhớ ra đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/899230/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.