Lại bận rộn cả một ngày, nhóm bệnh nhân được đưa đến sáng nay đều là những người bị thương nặng, bên quân y bị quá tải nên chuyển một số người sang trung tâm y tế bên này. Năm ca giải phẫu, tất cả bác sĩ chủ chốt của các bệnh viện lớn đều tham gia nhưng kết quả vẫn không được khả quan cho lắm, năm người nhưng chỉ cứu được một người.
Mà bên kia, sau khi Trần Ngật và Thẩm Du nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp thì lại nhận được mệnh lệnh tiếp tục tiến sâu vào Lạc Lâm nên đã dẫn đội đến phía Bắc Lạc Lâm. Nơi đó cách xa trung tâm Lạc Lâm, gần chân núi, lúc trận động đất xảy ra, cả thôn làng đều trở thành một bãi phế tích, gần như không có ai thoát ra được.
Đội cứu hộ đã tìm kiếm cứu nạn ở đó cả ngày trời vẫn không phát hiện ra một ai sống sót, người được đưa ra đều đã ngừng thở. Có một gia đình năm người, người nhỏ nhất vẫn là một đứa bé sơ sinh, lúc Trần Ngật ôm đứa bé từ đống đổ nát ra, mấy chàng trai cứng cỏi đều đỏ bừng đôi mắt.
Thẩm Du chửi thề một câu rồi ngoảnh mặt đi. Không khí trong đội vô cùng nặng nề, không biết ai nghẹn ngào nói câu “Nếu chúng ta tới sớm hơn một chút thì tốt”, lúc ấy không ai tiếp lời, mọi người ai cũng trầm mặc, tốc độ cứu viện nhanh hơn, mãi đến khi trời tối mịt mới quay về.
Về đến đại bản doanh, Trần Ngật đến chỗ cấp trên để báo cáo kết quả tìm kiếm cứu nạn, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/899219/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.