Ngày 04 tháng 03, Trần Ngật trở về Bình Thành. Anh và Thẩm Du mới hoàn thành một nhiệm vụ, đang quay lại đơn vị để báo cáo, bảy giờ bắt đầu lái xe từ thành phố B về, đến khuya mới tới nơi.
Mấy năm nay Bình Thành phát triển nhanh chóng. Những tòa nhà cũ gần Bình Giang công quán đã được tu sửa, xung quanh là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, cầu vượt có ở khắp nơi, nhưng riêng ngõ Bình Giang Tây cách Bình Giang công quán một con đường lại vẫn sừng sững ở đó giữa chốn phồn hoa, trở thành một mảnh ký ức cũ kỹ độc nhất nơi thành phố hiện đại hóa này.
Hơn mười một giờ đêm, Trần Ngật xuống xe, anh mặc một cây đen từ trên xuống dưới – quần Tây đen, áo sơ mi đen thẳng thớm chỉnh tề, thắt lưng kiểu 07 do quân đội cấp, thân hình cao ráo, cơ thể rắn rỏi cường tráng.
Thẩm Du đang ngồi ở vị trí ghế lái cũng mặc y chang, cánh tay khoác lên bệ cửa xe, mái tóc ngắn sạch sẽ, gọn gàng không át được sự sắc sảo trên khuôn mặt, “Muộn rồi, tao không vào ngồi đâu.”
Trần Ngật tháo hai chiếc khuy măng-sét ra, xắn tay áo lên, bàn tay phất phất hai cái, thờ ơ nói: “Chào.”
“Mẹ.” Thẩm Du cười mắng, sau đó nhanh chóng lái xe đi, ánh đèn xe của chiếc xe Jeep màu đen nhấp nháy hai cái rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đêm về khuya, tiếng bước chân nện trên mặt đất vô cùng rõ ràng. Trần Ngật đi đến cổng Bình Giang công quán, bảo vệ gác đêm biết anh nên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246580/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.