“Ơ? Trùng hợp thế sao?” Giọng Lý Chấp hơi lớn, bé mèo đang lười biếng cuộn mình ngủ ở bên cạnh cũng bị đánh thức, anh đưa tay ra vuốt vuốt lông mèo, nói: “Thật sự không ngờ tới.”
Phản ứng của Trần Ngật đối với sự trùng hợp này rất bình thường, nghiêng người ôm mèo vào lòng. Ngón tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi vuốt ve lưng mèo, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện theo hành động của anh.Một lúc sau anh mới hỏi: “Anh với Nguyễn Miên quen biết nhau thế nào vậy?”
“Cậu không nhớ à?” Lý Chấp kinh ngạc nhìn anh.
Bàn tay đang vuốt lông mèo của Trần Ngật thoáng dừng lại, nâng mắt đối diện với cái nhìn của Lý Chấp, ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Không nhớ gì cơ?”
“Trước đây chúng ta từng gặp Nguyễn Miên rồi, cái lần mà cậu đến chỗ gần quán net ăn thịt nướng ấy, cô bé ấy đi lạc đến trước cửa quán net, còn tưởng anh là người bán thịt nướng.”
Trong lúc nghỉ hè, Trần Ngật đến quán net nhà Lý Chấp ăn thịt nướng không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày lại có bao nhiêu người đến như thế, anh thật sự không có ấn tượng với chuyện này mấy.
Lý Chấp không khỏi trợn mắt, “Bằng cái trí nhớ này của cậu, anh nghi ngờ không biết cậu thi được hạng nhất thật không hay là đút tiền đi cửa sau chỗ giáo viên đấy.”
Dù sao đó cũng chẳng phải người quan trọng, Trần Ngật không phí công phí sức nhớ lại đoạn ký ức không mấy ấn tượng kia nữa, dùng cái giọng điệu thờ ơ đâm chọc ngược lại: “Vậy trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246555/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.