Trần Ngật ngủ suốt cả tiết tự học buổi sáng, lúc tiếng chuông hết tiết vang lên anh mới tỉnh dậy.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên sau khai giảng, bầu không khí học tập trong lớp vẫn chưa được nồng nhiệt cho lắm, vừa ra chơi đã náo nhiệt sôi nổi y như ong vỡ tổ.
Anh lười biếng dựa vào tường, trong mắt mang theo tơ máu do ngủ không đủ giấc, uể oải nhìn các bạn trong lớp chạy tới chạy lui.
Bạn cùng bàn mới cũng không ở đây, sách giáo khoa nằm sõng soài trên bàn, trang sách bị gió thổi phát ra tiếng “phần phật”, cái tên được viết trên trang sách chợt ẩn chợt hiện trong gió.
Trần Ngật cúi đầu ngáp một cái rồi vươn vai, vừa mới đứng dậy, một bóng người từ phía sau đột nhiên vọt lên, treo lủng lẳng trên vai anh, một nửa trọng lượng cơ thể đè lên người anh.
Bị sức nặng đè lên nên anh hơi cúi người xuống, phải dùng sức duỗi tay chống lên bàn mới không bị ngã.
“Mày là lợn à Giang Nhượng?” Trần Ngật cười mắng một câu.
Giang Nhượng cười cợt nhả, leo từ trên vai anh xuống, cầm cuốn sách Nguyễn Miên để trên bàn lên rồi ngồi xuống, chân giẫm lên thành ghế, “Nghỉ hè mày làm gì thế? Sao hôm qua không thấy đi khai giảng?”
Giang Nhượng và Trần Ngật học cùng lớp từ năm lớp 10, trong nhóm chơi chung còn có hai cậu bạn nữa, một người tên Thẩm Du, học lớp 11-2 bên cạnh.
Một người khác là Lương Dập Nhiên, lúc phân lớp thì chọn ban xã hội, là người duy nhất học ban xã hội trong nhóm bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246553/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.