TÔI LÙI LẠI DỰA VÀOMỘT TÒA NHÀ trên góc phố 55 và rút điện thoại khỏi túi. Cuộc gọi hạnchế. Tôi mở nắp máy và đưa lên áp vào tai.
Lila Hoth nói, “Reacher phải không?”
Tôi nói, “Phải.”
“Tôi vẫn đang đứng ngoài đường. Tôi vẫn đang chờ xe tải cán tôi đây.”
“Nó đang tới đấy.”
“Nhưng khi nào nó tới?”
“Cô có thể toát mồ hôi một lúc. Tôi sẽ ở cạnh cô trong vài ngày nữa.”
“Tôi không thể đợi được.”
“Tôi biết cô đang ở đâu.”
“Tốt. Điều đó sẽ đơn giản hóa mọi việc.”
“Và tôi cũng biết cái USB đang ở đâu nữa.”
“Một lần nữa, tốt. Chúng tôi sẽ giữ cho ông sống đủ lâu để có thể nói cho chúng tôi. Và có thể thêm vài giờ, chỉ để vui thôi.”
“Cô là con bé giữa rừng già đấy, Lila. Lẽ ra cô nên ở nhà chăn dê mới phải. Cô sắp chết và bức ảnh ấy sẽ lan truyền khắp thế giới.”
“Chúng tôi có một cái đĩa DVD trắng,” cô ta nói. “Máy quay đã nạp điện, sẵn sàng chờ vai diễn của ông.”
“Cô nói nhiều quá, Lila.”
Cô ta không trả lời.
Tôi gập điện thoại và quay trở lại qua bóng tối đang sụp xuống để về kháchsạn. Tôi lên thang máy, mở cửa phòng, ngồi xuống giường chờ đợi. Tôi đợi một lúc lâu. Gần bốn tiếng. Tôi nghĩ tôi đang đợi Springfield. Nhưngcuối cùng Theresa Lee mới là người xuất hiện.
Cô gõ cửa phòng tôi khi còn tám phút nữa là đúng nửa đêm. Tôi thực hiện động tác với xíchcửa và tấm gương thêm lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909616/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.