SPRINGFIELD HỎI: “NÓ Ở ĐÂU?”
Tôi đáp, “Tôi không tình nguyện trao thông tin được.”
“Ông láo toét.”
Tôi lắc đầu. “Lần này thì không.”
“Ông chắc chắn chứ? Ông có thể đưa chúng tôi đến đó chứ?”
“Tôi có thể đưa các ông tới trong bán kính năm mét. Phần việc còn lại thuộc về các ông.”
“Tại sao? Nó bị chôn à? Hay trong két ngân hàng? Trong một ngôi nhà?”
“Chẳng nơi nào trong số đó.”
“Vậy thì nó ở đâu?”
“Gọi cho Sansom đi,” tôi nói. “Bố trí một cuộc gặp.”
Springfield uống chỗ nước còn lại của mình và một nhân viên phục vụ xuất hiện cùnghóa đơn. Springfield thanh toán bằng thẻ tín dụng hạng titan, hệt vớicách thanh toán cho cả hai chúng tôi ở khách sạn Four Seasons. Điều tôicho là tín hiệu tốt. Nó thể hiện một động thái tích cực. Thế nên tôichọn đẩy vận may của mình đi xa hơn.
“Muốn thuê cho tôi một phòng chứ?” tôi hỏi.
“Tại sao?”
“Bởi sẽ cần thời gian cho Sansom đưa tôi ra khỏi danh sách những kẻ bị truynã gắt gao nhất. Vả lại tôi mệt. Tôi đã thức cả đêm. Giờ muốn ngả lưngmột chút.”
Mười phút sau chúng tôi đã có mặt ở một tầng cao,trong một căn phòng có giường cỡ lớn. Không gian đẹp, song xét về mặtchiến thuật thì không được ưng ý. Như mọi phòng khách sạn trên tầng cao, nó có một cửa sổ chẳng hề thuận lợi cho tôi, do vậy chỉ có một đườngra. Tôi có thể thấy rằng Springfield cũng đang nghĩ hệt như mình. Anh ta đang nghĩ rằng tôi là gã điên tự đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909610/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.