CÔNG VIÊN QUẢNGTRƯỜNG Madison cách bảy dãy nhà về phía Bắc. Tôi còn những bốn tiếnggiết thời gian. Tôi dành thời gian mua sắm và ăn uống ở đại lộ Park khuNam. Không phải vì tôi có những thứ cần mua. Không phải vì tôi rất đói.Mà bởi vì dành cho những kẻ săn đuổi những gì họ không mong đợi luônluôn là cách tốt nhất. Người ta cho là bọn tội phạm thường cao chạy xabay. Người ta không cho rằng chúng lởn vởn ở khu dân cư ngay đó, ra vàoquán ăn hay cửa hiệu.
Mới hơn sáu giờ sáng một chút. Cửa hàngthực phẩm, siêu thị, quán ăn, tiệm cà phê đều đã mở cửa. Tôi bắt đầu ởmột cửa hàng Food Emporium có lối vào ở phố 14 và lối ra ở phố 15. Tôidành bốn mươi lăm phút ở đó. Tôi lấy một cái giỏ, lang thang giữa cáclối đi vờ như đang chọn đồ. Đỡ gây chú ý hơn là chỉ đi lang thang. Đỡgây chú ý hơn lang thang giữa các lối đi mà không mang theo giỏ. Tôichẳng muốn một tay quản lý sẵn tính cảnh giác gọi cho bất kỳ lực lượngnào đó. Tôi tưởng tượng ra tình huống mình có một căn hộ gần đây. Tôinhét vào căn bếp tưởng tượng đủ đồ cho cả hai ngày trời. Cà phê, tấtnhiên rồi. Cộng thêm đồ trộn làm bánh kếp, trứng, thịt muối, một ổ bánhmì, bơ, một ít mứt, một gói xúc xích Ý, hơn một lạng pho mát. Khi tôithấy chán và chiếc giỏ đã nặng, tôi bỏ nó ở một lối đi không người vàchuồn ra qua cửa sau của cửa hàng.
Điểm dừng tiếp theo là mộttiệm ăn cách xa bốn dãy nhà về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909593/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.