THÀNH PHỐ NEW YORK,lúc một giờ sáng. Vừa là nơi tốt nhất vừa là nơi tệ nhất dành cho nhữngkẻ bị săn đuổi. Các con phố vẫn ấm áp. Xe cộ thưa thớt. Cả mười giâytrôi qua mà không có chiếc xe nào ở khu Madison. Xung quanh vẫn cóngười. Trong đó vài người đang ngủ ở các bậu cửa hoặc ghế đá. Vài ngườiđi bộ, hoặc có mục đích hoặc chẳng để làm gì. Tôi chọn cách không mụcđích. Tôi đi theo phố 30, cắt ngang tới đại lộ Park và rồi đại lộLexington. Tôi chưa bao giờ được huấn luyện nghệ thuật để tàng hình.Người ta chọn những tay nhỏ con hơn cho việc ấy. Những tay có tầm vócbình thường. Họ nhìn tôi một lần là gạt bỏ ngay từ đầu. Họ cho rằng mộttay tầm vóc như tôi dễ bị phát hiện. Nhưng tôi vẫn làm được. Tôi tự dạymình vài kỹ thuật. Vài kỹ thuật trong số đó là chống lại trực giác. Đêmtốt hơn ngày, do các địa điểm có vẻ đơn độc hơn. Và khi địa điểm có vẻđơn độc hơn, tôi sẽ lộ mình ít hơn chứ không phải nhiều hơn. Bởi khingười ta tìm kiếm tôi, người ta tìm một kẻ to lớn. Và sẽ dễ đánh giá tầm vóc hơn nếu xung quanh có những kẻ khác tiện để so sánh. Đặt tôi giữamột đám đông năm mươi thường dân, tôi sẽ trội hẳn, gần như cao vượt lênhẳn số còn lại cả hai vai lẫn cả đầu. Nếu chỉ có mình tôi, người ta sẽít chắc chắn hơn. Không có chuẩn so sánh nào. Người ta không giỏi đánhgiá chiều cao khi đối tượng đứng tách biệt. Chúng tôi biết được điều đótừ những thử nghiệm với nhận xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909577/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.