THỜI TA CÓ THỂ NGỦNGON Ở NEW YORK với năm đô một đêm đã qua lâu lắm rồi, nhưng bây giờ vẫn có thể làm điều đó với năm đô nếu như ta biết cách, vấn đề mấu chốt làbắt đầu ngủ muộn. Tôi đi bộ tới khách sạn trước đây từng sử dụng, gầnMadison Square Garden. Đó là một nơi to lớn, một thời tráng lệ, song bây giờ chỉ là một tòa nhà cũ đã bạc phếch, mãi mãi gần với mức cần duy tuhoặc phá hủy nhưng không bao giờ thực sự được như vậy. Sau nửa đêm,lượng nhân viên trực chỉ còn lại một nhân viên vác đồ duy nhất chịutrách nhiệm làm mọi việc kể cả trực lễ tân. Tôi bước tới chỗ anh ta hỏixem có phòng nào trống hay không. Tay nhân viên trình diễn màn gõ bànphím và nhìn màn hình máy tính rồi nói có, có một phòng. Anh ta ra giámột trăm tám mươi lăm đô, cộng thêm thuế. Tôi hỏi liệu mình có thể xemphòng trước khi đăng ký ở không. Đó là kiểu khách sạn mà lời đề nghị như vậy có vẻ hợp lý. Và khôn ngoan. Thậm chí là bắt buộc kia. Anh chàng ra khỏi bàn lễ tân, đưa tôi theo thang máy lên tầng và đi dọc theo mộthành lang. Anh ta mở một cánh cửa bằng một chiếc thẻ buộc vào thắt lưngbằng một sợi dây nhựa quăn queo rồi lùi lại để tôi bước vào.
Cănphòng này ổn. Nó có một cái giường và một phòng tắm. Là mọi thứ tôi cần, không có gì tôi không cần. Tôi lấy trong túi ra hai tờ hai mươi đô vàbảo, “Coi như chúng ta không lo ngại về toàn bộ quy trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909537/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.