CĂN PHÒNG LÀ KHÔNGGIAN DỰ PHÒNG trống trải hầu như không có thứ đồ nội thất nào. Ba ngườiđàn ông chính là ba nhân viên điều tra liên bang từng tới Đồn Cảnh sátKhu vực 14 ở thành phố New York. Họ không có vẻ gì hài lòng khi gặp tôimột lần nữa. Thoạt tiên họ không nói gì cả. Thay vào đó, tay cầm đầu lấy ra khỏi túi một vật nhỏ bằng bạc. Một máy ghi âm. Máy kỹ thuật số. Loại dùng trong văn phòng, hiệu Olympus. Ông ta bấm một nút, có một khoảnglặng ngắn và tôi nghe thấy giọng ông ta hỏi, “Cô ta có bảo gì ôngkhông?” những từ này eo éo không rõ và đùng đục tiếng vang, nhưng tôivẫn nhận ra. Trích từ cuộc thẩm vấn, vào lúc năm giờ sáng hôm đó, khitôi ngồi trên ghế, trong trạng thái buồn ngủ, họ tỉnh táo và đứng, mùicủa mồ hôi, lo lắng và cà phê cháy trong không khí.
Tôi nghe chính mình đáp lời, “Không gì cụ thể.”
Tay cầm đầu bấm một nút khác và các âm thanh được ghi lại tan biến. Ông tađút chiếc máy vào lại trong túi áo và lôi từ trong túi còn lại ra một tờ giấy gập. Tôi nhận ra nó. Đó là một mảnh giấy ghi đặc biệt của Quốc hội mà nhân viên an ninh đã đưa cho tôi ở cửa tòa nhà Cannon. Tay này mở ra đọc to, “Sáng sớm nay tôi thấy một phụ nữ chết với cái tên của ông trên môi.”
Ông ta chìa tấm giấy về phía tôi để tôi có thể trông thấy nét chữ của chính mình.
Ông ta nói, “Cô ta đã nói cho ông một điều cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909516/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.