MỨC ĐỘ PHỔ BIẾN CỦARADIO SHACK chỉ bằng chừng một phần mười Starbucks nhưng bù lại chẳngbao giờ chúng cách xa quá vài khối nhà. Và lại mở cửa sớm. Tôi dừng ởcửa hàng gần nhất mình thấy, một anh chàng người vùng Nam Á bước tớiphục vụ tôi. Anh ta trông có vẻ nhiệt tình. Có lẽ tôi là khách hàng đầutiên trong ngày. Tôi hỏi anh ta về điện thoại di động chụp được ảnh. Anh ta bảo rằng trên thực tế tất cả chúng đều chụp được ảnh. Một số loạithậm chí còn quay phim được. Tôi bảo người bán hàng rằng tôi muốn biếtcác bức ảnh tĩnh chụp ra có chất lượng thế nào. Anh ta lấy một chiếcđiện thoại bất kỳ, tôi đứng ở phía cuối cửa hiệu rồi cho anh ta chụp từquầy. Ảnh chụp ra nhỏ và không nét. Những đường nét của tôi không đượcsắc. Nhưng tầm vóc, dáng người của tôi được chụp lại khá rõ. Dù sao thìcũng khá rõ đến nỗi có thể mang lại phiền hà... Sự thật là gương mặt tôi bình thường, chẳng có gì ấn tượng. Rất dễ quên. Tôi đoán là hầu hếtngười ta nhận ra tôi qua bóng tôi, điều này chẳng hề bình thường.
Tôi bảo người bán hàng rằng tôi không muốn mua điện thoại. Anh ta cố gắngbán cho tôi một chiếc máy ảnh kỹ thuật số thay cho điện thoại. Máy nàycó độ phân giải cao. Nó sẽ chụp ảnh đẹp hơn. Tôi nói tôi cũng không muốn mua máy ảnh. Nhưng tôi sẽ mua một thẻ nhớ cho anh ta. Một chiếc USB, để lưu dữ liệu máy tính. Loại dung lượng thấp nhất anh ta có, giá rẻ nhất. Đó chỉ là thứ đồ làm mồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909501/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.