Ba tháng sau….
Trên đồng ruộng, đông đảo dân chúng đều hồ hởi bởi vụ mùa năm nay trúng lớn. Họ còn vui hơn bởi Thiết tướng quân đã thắng lớn ở Đồng Bình. Người Đông đô cũng từng là dân Cảnh quốc, vẫn nhớ cái nhục mỗi lần Đồng Bình quấy phá. Giờ chúng ta thắng thế, đương nhiên là việc vô cùng đáng tự hào.
-Nàng đi cẩn thận….
Thẩm Hành Vân nâng niu Thanh Liên từng chút một. Bào thai càng lúc càng lớn dần trong bụng. Có thể chính là đứa con kiếp trước cùng với hắn trọng sinh đến thế giới này.
-Thiếp khỏe lắm. Người cứ yên tâm.
Thanh Liên cười hạnh phúc. Nữ tử được tướng công thương yêu, chăm sóc thời kì thai nghén có mấy ai. Huống gì đó lại là Vương thượng của Đông đô.
-Nàng đừng ỷ y sức khỏe. -Thẩm Hành Vân nghiêm mặt – Đại phu nói, thai đầu thường sinh sớm.
-Dạ…
Đại phu cũng đã lưu ý điều đó với Thanh Liên. Nàng luôn chú tâm theo dõi phản ứng của cơ thể mỗi ngày, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, chỉ chờ ngày đứa trẻ chào đời thuận lợi. Chỉ cầu con khỏe mạnh, bình an là đã đủ lắm rồi.
-Vương thượng….Có quân tình cấp bách.
Đông đô chưa thật yên ổn, vẫn phải tiếp tục nghe ngóng tin tức mọi nơi thường xuyên. Tuy nhiên, sau khi chiến thắng Đồng Bình, rất ít nơi dám khuấy động can qua với Đông đô. Bình yên sẽ kéo dài trên mảnh đất tươi đep này.
-Người cứ đi đi. Thiếp ổn mà.
Như để phản đối, bụng của Thanh Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516602/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.