-Ngươi có cho là ta đáng ghét lắm không?
Trên xe ngựa, Hạ Phương Nghi nhắm mắt dưỡng thần, trong khi Nhâm Uyển vẫn còn ngẩn người.
Đáng ghét? Mỗi người đều có lý do riêng mà hành động. Hạ Phương Nghi khẽ nhếch môi:
-Cô nương đề cao ta quá. Việc cô nương làm, cô nương cho là đúng thì cứ làm. Không việc gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Thanh Liên cũng hỏi Hạ Phương Nghi: “Làm vậy có được không?”.
-Nương nương thấy là đúng thì cứ làm.
Khi người khác tính kế một ai đó, họ cũng đâu cần xem việc mình tính toán ảnh hưởng thế nào đến ai nữa. Tính kế và thực hiện được như kế hoạch, đó là một khoảng cách rất xa.
Đông đô không lớn lắm, hơn một canh giờ đã đến vùng ngăn cách với Cảnh quốc. Hạ Phương Nghi cúi người:
-Cô nương, đến đây đã xong. Mời cô nương…
-Ta…
-Cô nương, đến đây nô tỳ cũng không thể nào đưa hơn được. Nô tỳ là người của Đông đô, nô tỳ không thể đi vào vùng của Cảnh quốc. Cô nương đã đến nơi, cứ theo dự định mà làm.
Con dấu hết sức quen thuộc với Nhâm Uyển. Con dấu của Lục hoàng tử. Hắn quả thật muốn cùng liên kết với Lương vương.
Đem chuyện tố giác lên hoàng thượng, để hắn phải chết trong đau đớn. Đó là điều Nhâm Uyển muốn sao?
Kiếp trước là hắn phụ nàng.
Kiếp này….
-Cô nương, xin mời!
Nhâm Uyển bước xuống xe ngựa. Trái tim nàng trống rỗng. Đã sắp trả được hận, sao lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516587/chuong-47-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.