Thanh Liên đã nhìn thấy trong giấc mơ, thỉnh thoảng có một dáng hình nhỏ bé, cứ nắm lấy tay nàng thầm thì gọi: “Mẫu thân”.
Mầm sống lớn dần trong bụng, giờ lại như muốn rời khỏi nàng. Thanh Liên cảm giác được, tiếng gọi yếu ớt của nó sát bên tai:
-Đau quá, con đau quá, mẫu thân ơi, con đau….
-Đừng mà….Đừng rời xa mẫu thân. Van con, đừng….
Kiếp này, Thanh Liên lần đầu làm mẹ. Đứa trẻ hằng ngày cử động, chào hỏi nàng dưới những kẽ tay.
-Mẫu thân ơi, con đau…
Đứa trẻ quằn quại trong đau đớn. Nó cong người, nó đang bị ai giật mạnh khỏi vị trí quen thuộc nơi ổ bụng. Con của nàng.
Nó rất đau. Một giây tồn tại cũng đau.
Thanh Liên bật khóc nức nở. Nàng không nỡ nhìn con đau đớn, nhìn con quằn quại dưới mắt mình.
Nàng buông tay…Đành phải buông tay.
-Con ơi, không đau nữa. Con không đau nữa. Mẫu thân….
Con chỉ mới là một thiên thần nhỏ trong bụng. Con không có tội lỗi gì trên thế gian này cả. Con sẽ được lên thiên đàng. Ở đó không có âm mưu quỷ kế, không ai muốn tước đi mạng sống nhỏ bé của một bào thai mới tượng hình.
Nhưng mà….
-Vương thượng, vương thượng!
Hạ Phương Nghi từ ngoài hớt hải chạy vào, theo sau là một người cao lớn, mái tóc dài hờ hững sau lưng. Hắn khoác chiếc áo choàng đen thẫm, gương mặt trắng trẻo. Thấy Thẩm Hành Vân, hắn vội quỳ sụp xuống, tung hô:
-Thảo dân Khanh Mạc, bái kiến Vương thượng….
-Vương thượng, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516578/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.