Khi màn sương tan, cũng là lúc mọi người chỉ còn nhìn thấy Thiết Hàn trong bộ khôi giáp nhuộm đầy máu. Ba ngàn quân đi theo chủ tướng đứng xung quanh.
Quân kỳ của Cảnh quốc vương vãi khắp nơi, đám tàn quân bỏ chạy tán loạn. Trong đầu hết thảy đều có một khoảng trắng, chỉ nhớ là Thiết Hàn thúc ngựa ra khỏi cổng thành, ba ngàn quân cũng đi theo….
-Thiết tướng quân anh dũng. Thiết tướng quân đã giết được Hà Sảng rồi. Chúng ta thắng rồi.
Quân lính Hoa Bắc hò reo như sấm. Những khuôn mặt mệt mỏi, tưởng như đã đối diện với sống chết trở nên hân hoan. Tiếng hò reo cứ thế được nhân lên.
Thiết Hàn bất động. Một thân thể bất tử, điên cuồng chém giết, làm sao không bất bại? Chiến quỷ sinh ra từ cuộc chiến, không như chiến thần vì dẹp yên chiến loạn mới hạ phàm.
Trong mịt mù ký ức, chiến quỷ cũng từng là một con người.
Một nô lệ hèn hạ nhất. Hắn chỉ mong được sống, dù thế nào cũng phải sống. Hắn làm mọi chuyện bẩn thỉu nhất để được sống. Trong những cuộc chiến, hắn chỉ biết lao đầu về phía trước. Thời loạn, có bao giờ dứt chiến tranh đâu.
Hắn muốn được sống, nhưng sức người có hạn. Hắn bị kẻ khác giẫm lên thân thể, chà đạp như con giun, con kiến. Thế nhưng hắn vẫn cầu sinh. Hắn muốn sinh tồn.
Hắn thỏa thuận với quỷ. Hắn trở thành chiến quỷ. Một con quỷ say máu chém giết. Hắn càng giết nhiều người, càng thu được nhiều linh hồn về cho quỷ. Ai chết không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516568/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.