Đây là lần đầu tiên Thanh Liên ra ngoài ở Đông đô.
Thủ phủ của Đông đô khá lớn, trước đây dân cư thưa thớt, giờ đang đông dần. Sau ba tháng, dân cư mới của Đông đô đang mang những vật phẩm mới trồng được ra ngoài buôn bán. Khoai lang, rau củ là chủ yếu, có một ít gà vịt. Lúa chưa đến lúc thu hoạch nên chỉ có vài chỗ bán gạo thôi.
-Vương thượng….
-Vương thượng….
Dân chúng đa số đều biết mặt Thẩm Hành Vân, đồng loạt quỳ xuống. Hắn vẫn nắm lấy tay Thanh Liên, ôn hòa nói với mọi người:
-Miễn lễ. Hôm nay ta đưa nương nương đi dạo, mọi người cứ tự nhiên.
Tin đồn Lương vương chỉ có một trắc phi xinh đẹp vô song đã lan khắp Đông đô. Nay tận mắt nhìn thấy nàng, mọi người đều hâm mộ. Lương vương xem như là chủ tử, là ân nhân của họ, nay người cưới được trắc phi xinh đẹp, dịu dàng, ngoài sự hâm mộ ai cũng đều muốn chúc phúc cho hắn bạc đầu giai lão, mau chóng sinh con cái nối dòng.
-Vương…
Lương vương và Thanh Liên bước vào một cửa hàng bán vải. Mấy thị vệ sau khi nhận ám hiệu đã nhanh chóng lui ra sau, hòa vào đám người, âm thầm bảo hộ. Cả hai như một đôi vợ chồng bình thường, sánh bước cùng nhau.
-Khách quan, mời chọn vải. Vải ở bổn tiệm là loại vải rất tốt, có cả tơ tằm nữa.
Cửa hàng vải Đông Hưng nổi tiếng ở Đông đô từ lâu, có loại tơ tằm nuôi trong nhà kín, nhả ra loại tơ mềm mịn, Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516564/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.