-Nô tỳ bái kiến Vương gia.
Giọng nói rất dễ nghe, dịu dàng, thanh thoát. Gần một tháng không gặp, nàng như một đóa hoa đang độ khoe sắc, đang dần dần phô hết hương vị nữ nhân.
-Ở chỗ ta có thoải mái không?
Hắn hỏi đột ngột. Thanh Liên thoáng giật mình:
-Hồi vương gia, Thanh Liên cảm tạ người đã không bạc đãi Thanh Liên.
-Nghĩa là sống rất thoải mái?
-Dạ….
Thanh Liên thoáng do dự. Nhưng rồi cũng gật đầu:
-Vâng ạ! Mọi người đều tốt với nô tỳ.
-Ngươi cũng rất tốt với họ. Tay nghề may vá, nấu ăn đều rất khéo. Đúng là nha hoàn sinh ra để hầu hạ người khác.
Giọng hắn có chút châm biếm, nhưng chủ nhân là Trời. Châm biếm chút ít cũng chẳng có nghĩa gì. Đạo lý làm nha hoàn, Thanh Liên hiểu rất rõ ràng.
-Nô tỳ cảm tạ vương gia.
Thẩm Hành Vân lại nhấp một chung trà. Hắn bỗng hạ giọng, ánh mắt cũng không còn lạnh như băng:
-Ở Đông đô, ta có không ít thiếp thất. Có người từ những nơi uống rượu hoa, ta đều mang về phủ. Cha mẹ ta cũng không phản đối.
Ý đồ của hắn. Tay Thanh Liên bỗng run lên:
-Trong chuyến đi săn tới, ta sẽ dẫn ngươi theo. Đám vương tôn đầy rẫy. Ngươi lại có chút nhan sắc. Nếu có ai để ý tới ngươi, thân phận Lương vương của ta chỉ sợ không đủ che chở cho một đứa nha hoàn. Nhưng thu ngươi làm thiếp thì lại khác, vừa giúp ngươi an toàn, lại làm được vài chuyện có lợi cho ta.
Kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516506/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.