Trong phòng dệt, Thanh Liên rất nghiêm túc làm việc. Thật ra công việc của nàng cũng không nhiều lắm. Y phục của Thị vệ đều do các tú nương ở Lương vương phủ Đông đô may sẵn, đến đây chỉ thêu thêm ít hoa văn lên trang phục. Tiền vương phi tính vốn cần kiệm, y phục bị rách sẽ giao cho phòng dệt sửa lại. Lần này đến kinh thành chỉ có Trương ma ma là nữ quyến, việc tu sửa trang phục hay thêu hoa văn đều giao cho bà làm chủ. Thường thì bà mang đến tiệm may ở kinh thành, thuê các tú nương về sửa sang.
Thanh Liên khéo tay chẳng kém các tú nương. Nàng thêu hoa văn rất đẹp, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp. Y phục rách vá lại cũng thật khéo, không nhìn thấy dấu vết sửa ở đâu.
-Thanh Liên cô nương, đây là y phục của ta, không cẩn thận làm rách, phiền cô nương.
Phòng dệt đông đúc hẳn. Thiết Hàn chợt phì cười.
Ba năm trước, hắn là một ám vệ được đào tạo trong Từ lâm viện. Trong một lần làm nhiệm vụ thì bị người phá rối nên chuốc lấy thất bại. Người thất bại sẽ bị loại ra khỏi Từ lâm viện. Thiết Hàn không thân không thích, từ nhỏ đã lớn lên trong đó, ngoài việc làm ám vệ, hắn chẳng biết làm gì.
Bỗng nhiên viện chủ gọi hắn, bảo Lương vương ở Đông đô muốn tìm vài người bảo vệ. Nếu muốn, hắn có thể cùng vài người khác đến Đông đô.
Hắn đồng ý. Hoàng thượng cũng không mấy quan tâm đến những kẻ thất bại. Năm người cùng đến Đông đô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-lai-sinh/2516503/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.